Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau gọi nó trở về!”

Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” Người thuần hóa chim ưng cũng vô cùng lo lắng.

“Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”

Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”

“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.

Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, lắc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.

“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”

Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.

Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.

Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh vỗ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.

Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.

Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.

Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.

“Được rồi!”

Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.

Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!

Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hắn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy hắn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”

Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.

Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!

Quân Tần Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tần Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!

Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!

Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tần Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?

Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.

“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”

Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp tung cước đấm đá đám người phía trước.

Hiện trường thực sự rất hỗn loạn, đừng nói người phía trước không biết người phía sau là ai, mà kể cả có biết cũng chưa chắc sẽ nhường đường.

Mạng thái tử mới tính là mạng à, thế mạng bọn họ không đáng giá sao?

Nếu ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết, trốn thoát được bọn họ mới có hy vọng sống tiếp!

Hộ vệ riêng của Trần An Tiệp thấy tình hình không ổn thì rút đao chuẩn bị chém người, nhưng lại bị Trần An Tiệp ngăn lại!

Lúc này lòng quân đã toán loạn, nếu như đội trưởng đội hộ vệ ra tay giết người, rất có thể sẽ kích thích binh lính.

Tình huống hiện giờ đã hỗn loạn như vậy, nếu có người bí quá hóa liều chỉ đạo tấn công, bọn họ chỉ có ít người, không cách nào đấu lại được với mấy chục ngàn đại quân trước mặt.

Huống chi với tốc độ của khinh khí cầu, dù bin lính nhường đường cho bọn họ, họ cũng rất khó trốn xuống núi được!

“Đi, quay lại!”

Trần An Tiệp kéo đội hộ vệ đi ngược lại đám người, chạy về phía doanh trại.

Đội trưởng đội hộ vệ sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu ra.

Lúc này binh lính trong trại Tần Vương đều đang chạy xuống núi, nếu hắn là khinh khí cầu, sẽ ưu tiên oanh tạc đám đông trên núi thay vì tấn công vào doanh trại trống rỗng.

Lúc này ẩn náu ở trong doanh trại sẽ an toàn hơn trên núi.

Trần An Tiệp cùng đội hộ vệ vừa chạy đến giữa doanh trại thì khinh khí cầu thứ hai đã bay đến rìa phía bắc của núi Ô Đầu.

Mà lúc này Hải Đông Thanh vẫn còn đang bay quanh quẩn trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng, dù người thuần hóa chim ưng có gọi thế nào cũng không chịu xuống.

Thấy khinh khí cầu đến gần, Hải Đông Thanh lại rú lên một tiếng, quay đầu bay về phía nam.

Trong giỏ khinh khí cầu, hai trinh sát nhìn ngọn núi Ô Đầu hỗn loạn phía dưới, phấn khích tới mức thiếu chút nữa hô lên.

Sở dĩ Kim Phi bố trí hai khinh khí cầu bay tới là có lý do.

Đầu tiên, nếu như khinh khí cầu số một tấn công không thành, cái thứ hai có thể thay thế.

Còn nếu khinh khí cầu số một có thể thành công nổ tung Hải Đông Thanh thì càng tốt, khinh khí cầu số hai có thể tấn công núi Ô Đầu!

Bởi vậy giỏ khi khí cầu thứ hai chứa rất nhiều lựu đạn và thuốc nổ để chuẩn bị tấn công.

Khinh khí cầu số một dù không thể nổ chết Hải Đông Thanh, nhưng đã dọa cho nó sợ không dám tiến lại gần.

Hai lính trinh sát dù có chút thất vọng nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội này!

Hai người quả nhiên cũng nghĩ giống Trần An Tiệp, họ không có ý định ném bom ở doanh trại phía bắc núi Ô Đầu mà quyết định tập trung hết lựu đạn lại để cho nổ ngọn núi phía nam nơi quân lính tập trung.

Tuy nhiên hai người phải tuân theo nguyên tắc không được bỏ sót bất cứ thứ gì, nên khi đi qua doanh trại, họ ném xuống mấy lọ dầu hỏa vào khu vực đông đúc nhất ở doanh trại phía dưới.

Tình cờ một hũ dầu hỏa rơi trúng một trong những lều lương thực và một lều cỏ của quân Tần Vương.

Chỉ trong chốc lát, khói cuồn cuộn bốc lên từ phía bắc núi Ô Đầu.

Hơn nữa hôm nay phương Bắc có gió lớn, trên núi Ô Đầu lều vải dày đặc nên một khi có lửa sẽ rất khó dập tắt.

Chưa kể quân Tần Vương đã vội vã xuống núi hết, chẳng có ai tới dập lửa.

Khi đang đi qua doanh trại, một lính trinh sát cầm ống nhòm không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Khi thấy người thuần hóa chim ưng chạy toán loạn, lính trinh sát không khỏi híp mắt lại!

“Cuối cùng cũng tìm được tên khốn nhà ngươi rồi!’

Quân Thục hiện tại lâm vào thế bị động, đều là do Hải Đông Thanh và người thuần hóa chim ưng ở đằng sau làm hại.

Cho nên nếu không diệt được Hải Đông Thanh, bằng mọi giá phải trừ khử người thuần hóa chim ưng.

Cho nên bắt đầu từ khi Hải Đông Thanh đậu trên vai người thuần hóa chim ưng, lính trinh sát đã theo dõi hắn sát sao.

Nhưng hiện trường đang rất hỗn loạn, muốn phong tỏa một người trong mấy chục ngàn người cũng không đơn giản.

Cũng may người thuần hóa chim ưng là người Đông Man nên kiểu tóc và quần áo của hắn rất khác so với quân Tần Vương, lính trinh sát chỉ cần cố gắng một chút đã tìm được hắn.

“Trước tiên tiễn hắn đi chầu trời đã!”

Lính trinh sát cười khẩy, lấy từ trong thúng đạn dược ở dưới chân ra một túi thuốc nổ, bỏ dây an toàn sau đó ném xuống.

Túi thuốc nổ này bị bốc cháy do va chạm, sau khi rơi xuống mặt đất lập tức phát nổ!

Mặc dù túi thuốc nổ trong lúc rơi xuống bị gió thổi bay qua một bên, không rơi xuống bên cạnh người thuần hóa chim ưng mà rơi xuống cách hắn hơn mười mét về hướng nam, nhưng nó mạnh đến mức người thuần hóa chim ưng và đám binh lính Tần Vương bị luồng khí nổ hất văng đi!

Sau khi rơi xuống đất, người thuần hóa chim ưng cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng, nhưng hắn không có thời gian kiểm tra vết thương, vội vã bò dậy.

“Vẫn còn chưa chết sao?”

Lính trinh sát trên khinh khí cầu cười nhếch mép: “Vậy thì nếm thử cái này đi!”

Nói xong, lính trinh sát lấy từ dưới chân lên một cái túi vải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK