Càng lúc càng nhiều thủy tặc bị dồn xuống vực, giống như sủi cảo.
Trên đỉnh núi phía sau, đám thủy quân và Trịnh Trì Viễn đều chấn động.
Trong cuộc so tài trước đó họ đã thua nhân viên hộ tống, rất nhiều binh lính thủy quân không phục, cho rằng nhân viên hộ tống chiến thắng là do vũ khí, không phải bản lĩnh thật sự của mình.
Bây giờ họ đã thấy được bản lĩnh thật sự của nhân viên hộ tống.
Trời đã sáng, bọn họ đều có thể nhìn rõ tình hình ở sườn núi.
Lúc này nhân viên hộ tống và thủy tặc đang thực sự mặt đối mặt giao chiến, chưa sử dụng loại lựu đạn phát nổ, cũng chưa sử dụng bom chớp sáng có thể làm mù mắt người.
Thủy tặc ở dưới sự đe doạ giữa sống và chết cũng bộc phát sức chiến đấu hơn bình thường.
Nhưng vẫn không cách nào cản được bước chân nhân viên hộ tống như cũ.
Tướng lĩnh thủy quân trước đó không phục, bây giờ hoàn toàn phục rồi.
Giữa các nhân viên hộ tống phối hợp rất tốt, hoàn toàn lật đổ hiểu biết về trận pháp tác chiến của họ trước đó.
Trịnh Trì Viễn quay đầu nhìn Kim Phi.
Chỉ thấy Kim Phi vẫn chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi.
Y không đi xem giáo trường ở sườn núi, mà nhìn chăm chú về phía mặt trời đang nhô lên khỏi mặt biển.
Thật ra lúc này trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Nếu thủy tặc chỉ phục kích đội thuyền nhân viên hộ tống ở Giang Nam và Đông Hải thì mặc dù Kim Phi căm phẫn nhưng không phải không thể chấp nhận.
Không phải chỉ có nhân viên hộ tống có thể đánh thổ phỉ, mà thổ phỉ không thể đánh nhân viên hộ tống.
Hằng năm nhân viên hộ tống đi giao hàng, bị bọn thổ phỉ du côn đánh cướp nhiều lần.
Không tồn tại tướng quân bách chiến bách thắng, nhân viên hộ tống cũng không thể mỗi lần đều có thể chiến thắng.
Mấy điều này Kim Phi đều có thể chấp nhận.
Thắng bại là chuyện thường của nhà lính, đánh thua thì rút ra kinh nghiệm, tiếp tục cố gắng.
Ở Giang Nam bị phục kích là do nhân viên hộ tống cẩu thả, rơi vào bẫy của người khác.
Ở Đông Hải bị đánh lén là do nhân viên hộ tống lúc đó chưa am hiểu thuỷ chiến.
Những điều này đang nhắc nhở Kim Phi, lần sau nên tăng cường huấn luyện nhân viên hộ tống, cũng cần đào tạo thủy quân.
Y có thể chấp nhận nhân viên hộ tống chết trận, nhưng lại không thể chấp nhận được việc thủy tặc ngược đãi đám người Lão Lương.
Kim Phi nhận được thông tin, trong số những nhân viên hộ tống bị bắt có binh lính nữ, nhưng trong những người Đại Tràng cứu lại không có các cô ấy.
Kim Phi và Đại Tráng đều không hỏi, Lão Lương cũng không chủ động nói ra.
Bởi vì bọn họ đều hiểu, kết cục cuối cùng của những nữ nhân viên hộ tống này nhất định rất thê thảm.
Kim Phi quả thực không có đủ dũng khí để nghe.
Tiếp thu nền giáo dục không giống nhau thì tư tưởng cũng sẽ khác nhau.
Trên chiến trường, Kim Phi vì muốn giành được thắng lợi, y có thể giở mọi thủ đoạn.
Nhưng sau cuộc chiến lại không cho phép nhân viên hộ tống ngược đãi tù binh.
Trong thời kỳ tiêu diệt thổ phỉ ở Kim Xuyên, khi bắt được thổ phỉ cũng không hành hạ bọn chúng, mà tống chúng vào hầm mỏ đi cải tạo lao động, cho chúng một con đường sống.
Hơn nữa, ở hầm mỏ đã quy định điểm tích lũy, nếu tích đủ điểm là có thể khôi phục tự do.
Không phải y là thánh mẫu, mà vì nền giáo dục y tiếp thu, khiến y coi trọng sinh mạng.
Giết người không mang lại bất kỳ niềm vui nào cho y.
Nếu như có thể, y cũng không muốn giết người.