Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Đồng Tử Minh đứng lên lần nữa, Kim Phi đã tiến lên vỗ vỗ bả vai ông ta cười nói: "Ta cũng đâu phải cọp ăn thịt người đâu, đừng căng thẳng nữa."

Đồng Tử Minh tưởng rằng mình đã xong đời khi phạm phải sai lầm lớn như vậy trước mặt nhân vật lớn, nhưng không ngờ Kim Phi không hề trách phạt mà còn chủ động an ủi hắn, chuyện này cũng khiến cho tâm trạng đang căng thẳng của Đồng Tử Minh dần bình tĩnh lại.

Kim Phi thấy vậy hỏi: "Không phải ngươi thấy mực nước bất thường sao? Nào, nói chút đi, bất thường thế nào?"

Vừa đề cập đến kiến thức chuyên môn của mình, sắc mặt Đồng Tử Minh đã trở nên thoải mái thấy rõ.

Ông ta hít một hơi thật sâu tìm một mảnh giấy trong đống bản thảo, đặt nó lên lan can trước mặt Kim Phi giải thích:

“Mời tiên sinh xem, đây là mực nước tháng ba của sông Kim Mã trong mười lăm năm gần đây. Chỉ có năm nay là cao nhất, không, là mực nước cao nhất trong năm nay kể từ khi được ghi lại, hơn nữa không chỉ cao hơn năm rồi một chút mà là cao hơn rất nhiều!

Xuất hiện trường hợp này, rất có thể là do ở thượng nguồn có mưa lớn hoặc năm ngoái có tuyết rơi dày.

Bây giờ là mùa xuân. Nói chung, dù có mưa thì cũng sẽ không quá lớn nên gần như có thể loại trừ trường hợp đầu tiên.

Tiên sinh cũng biết, đợt rét đậm ở Xuyên Thục trong hai mùa đông gần đây vô cùng nghiêm trọng, tuyết rơi nhiều hơn bình thường nên hạ quan tự hỏi có phải là ở thượng nguồn lại rơi tuyết nhiều hơn không? Hơn nữa bây giờ tuyết đã bắt đầu tan nên mới khiến mực nước dâng cao!

Nếu suy đoán của hạ quan là chính xác vậy nhất định phải đề phòng càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ quá rất nghiêm trọng, cho nên ta mới cả gan nhờ Ngụy đại nhân nhiều lần viết thư xin Bệ hạ quyết định!

Nếu có thể hạ quan muốn xin tiên sinh cho sứ giả lên Cao Nguyên nhìn một chút, xem năm ngoái tuyết có rơi nhiều không, xem tuyết động trên núi có dày lắm không, nếu dày thì bây giờ đã tan bao nhiêu rồi?

Hạ quan biết bây giờ cho người lên Cao Nguyên là rất nguy hiểm, rất có thể là một đi không trở lại nhưng vấn đề này rất quan trọng, hy vọng tiên sinh có thể chú ý đến nó!

Tiên sinh nếu ngài cảm thấy hạ quan đi quá giới hạn cứ trách phạt ta, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Ngụy đại nhân!"

Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình thì máy hát của Đồng Tử Minh giống như được bật lên, nói ra một hơi một tràng dài không ngớt.

Cuối cùng vẫn không quên nhận trách nhiệm về phần mình, vì sợ liên lụy đến Ngụy Đại Đồng.

Kim Phi nghe xong không khỏi bật cười.

"Đồng đại nhân, lời nhắc của ngài rất quan trọng, vả lại đây là công việc của ngài kia mà sao ta phải trừng phạt?"

Đầu tiên Kim Phi trấn an Đồng Tử Minh, sau đó nói: "Thực ra chuyện ngài lo lắng cũng là chuyện ta lo lắng và ta là Ngụy đại nhân cũng lo lắng. Cũng không giấu diếm gì, trước khi ta tới đây đã cho người tới Cao Nguyên tìm hiểu, hẳn là sắp có tin đưa về rồi!”

"Tiên sinh, ngài đã cho người lên Cao Nguyên tìm hiểu rồi sao?”

Nghe Kim Phi nói vậy, Đồng Tử Minh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn y.

Các quan viên Đại Khang trước đây đều tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, có thể làm ít đi thì sẽ không làm nhiều hơn, nếu làm không xong còn kéo dài được thì cứ kéo.

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một cấp trên như Kim Phi hành động nhanh như vậy.

Ngụy Đại Đồng vẫn cứ quan sát biểu cảm của Kim Phi, phát hiện y cũng không tức giận vì biểu hiện của Đồng Tử Minh nên ông ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Lão Đồng, ta đã nói với ngài lâu rồi mà ngài không tin, tiên sinh là nhân vật lớn dễ gần gũi nhất mà ta từng gặp, bây giờ đã tin chưa?

"Tin, ta tin rồi, Ngụy đại nhân nói đúng. Tiên sinh đúng là như ngài nói, không chỉ có bản lĩnh hơn nữa còn làm mọi chuyện đến nơi đến chốn, là một Quốc sư tốt có lòng lo cho dân chúng!”

Mặt Đồng Tử Minh cảm thán nói: “Trong triều có một vị quan tốt như tiên sinh, thì phận cấp dưới như chúng ta đây mới thật sự yên tâm!”

Chân thành tất sẽ thắng.

Người không giỏi nịnh nọt mà đi nịnh nọt mới là tai hại nhất.

Dù Kim Phi không thân thiết với Đồng Tử Minh, nhưng từ lời nói và hành động vừa rồi của ông ta đã có thể thấy ông ta không phải là kiểu người giỏi nịnh nọt người khác, thế nên lời khen của ông ta là sự tán thưởng thật lòng.


Kim Phi là người bình thường hiển nhiên cũng không có ngoại lệ, nghe được người khác thiệt tình khen ngợi mình nên cũng rất vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK