Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng thêu lên thì giá cả rất đắt, người dân bình thường không thể mua nổi.

Mà giá vải mới do xưởng dệt Kim Xuyên sản xuất ngang bằng với giá vải thô bây giờ.

Thế nên khi loại vải có hoa văn này ra mắt, đã được rất nhiều thương buôn vải ở khắp các nơi chào đón nồng nhiệt.

Nhóm thương buôn vải còn đặt tên loại vải này là “vải Thục”.

Mặc dù những chiếc máy dệt hiện đang được sử dụng trong nhà máy dệt không phải là những chiếc máy mới nhất do Kim Phi chế tạo, nhưng cũng là những chiếc máy được y cải tiến.

Ngoài ra, để cố gắng thuê càng nhiều người dân, xưởng dệt đã nhiều lần mở rộng tuyển dụng, mấy xưởng dệt hiện nay đã sản xuất ra hàng đống vải Thục mỗi ngày, chất lên như núi.

Nhưng Đường Đông Đông vẫn cứ hạn chế vận chuyển với số lượng lớn.

Một là để lấy tinh thần, tăng thêm hăng hái trong việc xử lý Chu Trường Lâm, hai là tích trữ hàng hóa để ứng phó với thảm họa rét lạnh mà Kim Phi đã đề cập, ba là cho ra quá nhiều vải Thục cùng một lúc thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thị trường.

Bây giờ thời kỳ giá lạnh tồi tệ nhất đã qua, Chu Trường Lâm cũng đã bị xử lý, cho nên trong mấy ngày tới, liên tục có đội ngũ kéo một xe vải Thục rời khỏi làng Tây Hà.

Mỗi đội ngũ không chỉ mang theo cờ của tiêu cục mà còn mang cờ của thương hội.

Nhưng trên thực tế trong đội chỉ có hai ba người là nhân viên của thương hội, những người còn lại, kể cả người kéo xe cũng đều là nhân viên hộ tống cải trang.

Trên đường có người hỏi chuyện, nhóm nhân viên hộ tống trả lời rằng Trung Nguyên thịnh vượng, có nhiều người giàu có, nên Kim tiên sinh muốn bán vải Thục đến Trung Nguyên.

Điểm dừng đầu tiên là kinh thành.

Bọn họ sẽ đi phát triển thị trường xung quanh kinh thành.

Lý do này là hợp tình hợp lý, mà cũng chẳng có mấy ai quan tâm đến bọn họ.

Hết đội này đến đội khác cứ quang minh chính đại đi vào Trung Nguyên.

Ở vùng ngoại ô kinh thành có một căn nhà cũ vắng vẻ.

Nơi này vốn thuộc về một địa chủ, mười mấy năm trước trong một lần uống say tên này đã làm nhục con gái nhà tá điền, sau đó còn nói cô gái đã trộm đồ nhà mình.

Cô gái đó uất ức, nhảy sông tự vẫn.

Cha mẹ của cô gái đó nổi điên, nhân lúc nửa đêm mang dao đến giết cả nhà tên địa chủ.

Họ hàng của tên địa chủ sau khi xử lý hậu sự xong thì bán căn nhà đi.

Căn nhà ở vùng hẻo lánh, lại từng xảy ra thảm án, tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn sẽ không bán được.

Không ngờ chưa được bao lâu căn nhà đã được bán.

Nhưng những người dân xung quanh chưa từng nhìn thấy người mua, cũng không thấy ai đến xử lý.

Căn nhà cứ để hoang như vậy.

Thời gian dài trôi qua, mọi người đồn rằng trong nhà có ma quỷ, khiến cho không ai dám đến gần.

Nhưng họ không biết trong nhà giờ đã có người ở.

Hơn nữa còn là một cô công chúa.

“Điện hạ đây là trà mới của Tín Dương năm nay, người uống thử xem.”

Thấm Nhi bưng khay, đặt bộ trà cụ xuống bàn..

“Liêu Ấn nói gì?”

Cửu công chúa không để ý đến trà, ngẩng đầu hỏi.

Vì đề phòng bị Kim Phi phát hiện, trên đường từ Xuyên Thục trở về cô ấy đã vô cùng cẩn thận.

Các thủ hạ của Kim Phi ở tiêu cục và thương hội cả đội Chung Minh đều không phát hiện ra cô ấy, nhưng vừa tới kinh thành còn chưa kịp vào thành đã bị quân giáp đỏ cản lại.


Cửu công chúa lúc này mới nhận ra mình đã xem thường Hoàng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK