“Thủy tặc bình thường đều lớn lên ở nơi sông nước, ở trên đất liền có thể không đáng để nhắc tới, nhưng đã là trên biển, thì chính là địa bàn của bọn chúng, chúng ta không chắc có thể là đối thủ của bọn chúng, các ngươi rất có khả năng sẽ chết ở trên biển!”
Hơn nữa chúng ta cho dù có đi, cũng không chắc có thể cứu được các huynh đệ, kẻ địch có thể nhân lúc chúng ta sắp đến nơi, sát hại bọn họ!”
Kim Phi nói lại lần nữa: “Các ngươi đã nghĩ kĩ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, sẽ không có ai cười nhạo các ngươi!”
“Tiên sinh, ngài không cần phải thăm dò bọn ta. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không phải kẻ hèn nhát!”
Hầu Tử cười nói: “Hơn nữa, tiêu cục Trấn Viễn chúng ta đã hứa là không vứt bỏ và không từ bỏ, lần này người bị bắt là mấy người Lão Lương, vậy nếu lần sau là chúng ta thì sao đây?
Về việc có thể cứu người về hay không, chúng ta cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời, bị lột sạch treo ở trên cột, như vậy còn khó chịu hơn cái chết. Cho dù không thể cứu Lão Lương trở về, ta cũng muốn cho bọn họ được thoải mái!”
“Không vứt bỏ! Không từ bỏ!”
Tất cả nhân viên hộ tống đều vung tay hô to.
“Xuất phát!”
Sau khi Kim Phi ra lệnh, các nhân viên hộ tống bắt đầu lên thuyền.
“Tiểu Bắc đâu rồi?”
Kim Phi nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiểu Bắc đâu, lập tức quay qua hỏi Nguyên Thái Vi.
“Phu nhân Tiểu Bắc nói rằng cô ấy không được khỏe nên không đến tiễn ngài.”
Nguyên Thái Vi trả lời bằng vẻ mặt kỳ lạ.
Vừa rồi y có đến gặp Đường Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ thoải mái, không giống như đang không khỏe tí nào.
Chỉ là cô ấy đang bĩu môi, làm ra bộ dáng phụ nữ hờn dỗi, rõ ràng là đang làm mình làm mẩy với Kim Phi.
Toàn bộ làng Tây Hà này ai mà không biết Kim Phi luôn cưng chiều Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc chứ?
Đường Tiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện, trước đây chưa từng có chuyện giận dỗi làm nũng như thế này bao giờ.
Nguyên Thái Vi vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng với tư cách là thuộc hạ nên cũng không thể hỏi dò thẳng mặt lãnh đạo mấy chuyện hóng hớt được, do đó chỉ có thể đè nén sự tò mò ở trong lòng, đợi đến khi Kim Phi đi rồi sẽ tìm người đi hỏi thử.
“Được rồi, vậy cô hãy chuyển lời với Tiểu Bắc rằng ta đi đây.”
Kim Phi bất lực thở dài, dẫn theo Đại Lưu và Hàn Phong lên thuyền.
Vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa, sau khi về nhà vào tối hôm qua, tự nhiên Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng muốn mây mưa an ủi nhau một phen.
Sau khi mây mưa với nhau xong, hai người lại nói đến chuyện đi ra biển lần này.
Đường Tiểu Bắc vẫn khuyên Kim Phi không nên đi, thấy không thuyết phục được, lập tức lùi lại một bước, yêu cầu bản thân mình cũng phải được đi cùng.
Chuyến đi biển lần này cực kỳ nguy hiểm, tất nhiên là Kim Phi không muốn Đường Tiểu Bắc đi theo cùng mạo hiểm, lập tức từ chối không chút do dự.
Đường Tiểu Bắc không tin vào ma quỷ, nên đã cố gắng hết sức sử dụng những kỹ năng đã học được lúc ở trong nhà chứa ra dùng hết một lần, cuối cùng thì cái tốt Kim Phi đều nhận hết, nhưng cuối cùng vẫn không cho cô ấy cùng đi biển.
Việc này đã khiến cho Tiểu Bắc nổi giận, mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Lúc này đoàn thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phi không thể vì dỗ dành Đường Tiểu Bắc mà trì hoãn chuyến đi được nên chỉ có thể dặn dò Nguyên Thái Vi chuyển lời giùm.
Nguyên Thái Vi dõi theo đoàn thuyền đang rời đi, sau đó bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Bắc.
Kết quả là nhân viên trong sân nói với Nguyên Thái Vi rằng Đường Tiểu Bắc đã đi rồi, chỉ để lại một bức thư cho Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi mở lá thư ra, đôi mắt từ từ trợn tròn, rồi nở một nụ cười gượng gạo.