"Ngươi nói gì?"
Cửu công chúa nhìn lính trinh sát trước mặt rồi đột nhiên đứng dậy.
"Bệ hạ, cẩn thận sức khỏe của người!"
Châu Nhi vội vàng tiến lên, đỡ Cửu công chúa.
Theo suy đoán của Kim Phi, ngày dự sinh của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều rất gần, mấy ngày nay Ngụy Vô Nhai và bà đỡ đều ở trong nhà của Kim Phi, sẵn sàng đỡ đẻ bất kỳ lúc nào.
Những ngày gần đây, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần dặn dò Châu Nhi, bảo cô ấy chăm sóc Cửu công chúa thật tốt, đừng bao giờ để cô ấy chạm vào đâu.
Vừa rồi động tác đứng dậy của Cửu công chúa nhanh đến mức khiến Châu Nhi giật mình.
Nhưng Cửu công chúa lại không thèm nhìn Châu Nhi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lính trinh sát: "Ngươi vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"
"Bệ hạ, quân Tần vương đã chặn đứng núi Ô Đầu, chặn đường lui của của chúng ta!"
Lính trinh sát lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư: "Đây là tin chiến sự đại soái bảo ta mang về!"
Lúc này Cửu công chúa cũng không còn quan tâm đến uy nghi hoàng đế nữa, nói rồi định đi lấy tin chiến sự, nhưng lần này Châu Nhi đã chuẩn bị trước, nhanh chóng chạy đến nhận lấy tin chiến sự, giao cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa thậm chí còn không kịp kiểm tra tem dán, mở bức thư ra.
Một lúc sau, Cửu công chúa mới đặt tin chiến sự xuống, tuy sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng cảm xúc cơ bản đã bình tĩnh lại.
Vừa nãy cô ấy cho rằng Kim Phi bị Tần vương mai phục, lo lắng Kim Phi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sau khi xem tin chiến sự xong mới biết, hóa ra Kim Phi chỉ tạm thời bị mắc kẹt ở kênh Hoàng Đồng, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến Cửu công chúa yên tâm hơn rất nhiều.
Trong thư Trương Lương miêu tả cặn kẽ sự việc, Cửu công chúa cũng có một số hiểu biết cơ bản về tình hình ở kênh Hoàng Đồng và Hi Châu.
Nhưng làm sao phá vỡ được tình thế, nhất thời Cửu công chúa cũng không có biện pháp tốt.
Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Xuyên Thục bị các bên vây công, không chỉ Đảng Hạng phát động chinh chiến phía Nam, Tần vương, Tấn vương, Tương vương cũng không ngừng khiêu khích.
Rất nhiều tân binh chỉ được huấn luyện hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới học được cách điều khiển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá thì đã bị đưa tới chiến trường rồi.
Dù vậy, binh lính Xuyên Thục vẫn chưa đủ dùng, trước mắt chỉ có thể lợi dụng một số ưu thế về địa hình bị động phòng thủ.
Cửu công chúa muốn giải cứu Kim Phi cũng không có binh lính để dùng.
"Ngươi đi xuống trước đi." Cửu công chúa vẫy tay với lính trinh sát, sau đó quay đầu nhìn Tần Minh: "Phái người đi gọi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đến!"
"Vâng!" Lính tinh sát và Tần Minh cùng đi ra ngoài.
Phòng làm việc của Thiết Thế Hâm ở viện Khu Mật cách Ngự Thư Phòng không xa, rất nhanh đã đến rồi.
Tiểu Ngọc đến muộn hơn một chút, nhưng điều khiến Cửu công chúa ngạc nhiên là Hàn Phong cũng đi cùng với Tiểu Ngọc đến.
Sau khi hành lễ xong, Cửu công chúa không nói chuyện kênh Hoàng Đồng ngay, mà nhìn về phía Hàn Phong hỏi: "Quận Bình Giang như thế nào rồi?"
Quận Bình Giang chính là quê hương của Phạm Văn Uyên, sau khi thành Vị Châu bị phá hủy, Kim Phi bảo Hàn Phong hỗ trợ Phạm Văn Uyên, cháu trai của Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, nhân tiện chiếm giữ quận Bình Giang và quận Ngu Sơn.
Bình Giang và Ngu Sơn trước đây là địa bàn của Ngô vương, để gây nội chiến ở Đại Khang, khi người Đông Man tặng Đảng Hạng, Tấn vương, Tần Vương Hải Đông Thanh, cũng không quên đám người Ngô vương, Sở vương và các phiên vương đối địch với Kim Phi.
Điều kiện để người Đông Man tặng Hải Đông Thanh là để đám người Ngô vương tấn công Kim Phi.
Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với lợi ích của Ngô vương, cho nên Ngô vương không do dự mà đồng ý, hơn nữa nhanh chóng phát động tấn công Bình Giang và Ngu Sơn, ý định đoạt lại hai nơi này từ tay quân Phạm Gia.
"Hồi bẩm bệ hạ, trước khi thần trở về, tiêu cục liên hiệp quân Phạm Gia, đánh lui quân Ngô vương tổng cộng bảy lần, trước mắt quận Bình Giang và quận Ngu Sơn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta!" Hàn Phong trả lời.
"Ngươi trở về, Phạm Hải Châu nói gì không?" Cửu công chúa hỏi tiếp.
Trước đây Hàn Phong luôn ở quận Bình Giang, trên danh nghĩa là giúp đỡ Phạm Hải Châu thống trị hai quận, nhưng thực chất là đang giám sát Phạm Hải Châu và quân Phạm Gia.
Trong lòng Phạm Hải Châu cũng hiểu rõ, nhưng không nói gì, cũng không dám nói gì.
Nếu như không phải là Kim Phi phái Thiết Ngưu đến tiếp viện thành Vị Châu, bây giờ cho dù anh ta còn sống cũng không biết trốn trong khe núi nào trở thành dã nhân rồi, đâu có được năng lực xây dựng lại quân Phạm Gia chứ? Đâu có được năng lực đoạt lại thành Vị Châu, báo thù cho quân Phạm Gia và Phạm tướng quân chứ.
Bây giờ Cửu công chúa điều động Hàn Phong trở về, còn rút hơn nửa số nhân viên hộ tống ở Bình Giang và Ngu Sơn về, nếu như Phạm Hải Châu có ý định khác, trước khi Kim Phi làm xong việc, tương đương với việc đứng về phía kẻ địch.
Hàn Phong không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa, mà nói: "Bệ hạ, Phạm Hải Châu theo vi thần cùng đến đây, bây giờ đang chờ ở bên ngoài sân!"
Hàn Phong được coi là một thuộc hạ cũ khởi nghiệp cùng Kim Phi, Tần Minh cũng biết chuyện gấp, lúc này mới dám không thông qua sự đồng ý của Cửu công chúa, dẫn theo anh ta vào Ngự Thư Phòng, nhưng Phạm Hải Châu là người xa lạ, Tần Minh không dám tự ý quyết định đưa anh ta vào trong, chỉ bảo anh ta chờ ở ngoài sân.
"Phạm Hải Châu cũng tới đây?" Cửu công chúa hơi nhướng mày, có hơi kinh ngạc: "Để hắn vào đi!"
Tần Minh quay người bước ra ngoài, dẫn theo Phạm Hải Châu cùng đi vào.
Mặc dù Hàn Phong đã nói Xuyên Thục không được hành lễ quỳ bái, nhưng sau khi Phạm Hải Châu đi vào, vẫn theo lệ cũ của Đại Khang hành lễ quỳ bái với Cửu công chúa.
"Vi thần chưa được sự cho phép tùy tiện rời khỏi quận Bình Giang, xin bệ hạ trách phạt!"
Theo yêu cầu, các quan viên và tướng lĩnh không được sự cho phép của Hoàng đế không được tự ý rời khỏi doanh trại và khu vực quản lý của mình.
Các tướng lĩnh dẫn quân, càng cấm kỵ việc tự ý trở về kinh thành.
Bởi vì như vậy sẽ bị nghi ngờ dẫn quân vây công vương thành, cho dù không nghĩ như vậy cũng dễ dàng bị người khác bàn tán.
Cho nên thật sự muốn thành thật mà nói, việc Phạm Hải Châu không nhận được triệu kiến mà tự ý trở về làng Tây Hà là không hợp quy củ.
Mặc dù Cửu công chúa có lẽ đã đoán được mục đích chuyến đi này của Phạm Hải Châu rồi, nhưng quy tắc là không thể phá bỏ, cô ấy lạnh lùng nói: "Phạm Hải Châu không có sự cho phép tự ý rời khỏi doanh trại, phạt ba tháng lương, lần sau nếu tái phạm sẽ không khoan hồng!"
"Dạ!" Thiết Thế Hâm cúi đầu tuân mệnh, ghi lại chuyện này.
Ông ta được coi là trợ thủ chính vụ của Cửu công chúa, chuyện này cũng do ông ta quản lý.
"Thần biết tội!"
Phạm Hải Châu dập đầu một cái, bày tỏ biết tội, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhà họ Phạm là đại tộc Bình Giang, của cải nhiều, mặc dù Kim Phi trả tiền công cho anh ta rất cao, nhưng ba tháng tiền lương, Phạm Hải Châu thực sự không quan tâm.
Cửu công chúa làm như vậy chỉ là để cảnh cáo mà thôi.
"Nói đi, ngươi tự ý rời khỏi doanh trại gặp trẫm, vì chuyện gì vậy?"
"Nhờ ân huệ của bệ hạ và Quốc sư, để cho vi thần có thể xây dựng lại quân Phạm Gia, bây giờ quân Phạm Gia thành lập đã lâu, thần nghe nói Đảng Hạng lại làm loạn ở phía tây bắc Đại Khang chúng ta, Tần vương lại làm loạn từ bên trong, thần xin bệ hạ, đồng ý cho thần dẫn quân Phạm Gia tiến đến Hi Châu trợ giúp Quốc sư đại nhân, cùng nhau chống ngoại địch, bình định Tần vương phản loạn!"
Phạm Hải Châu dập đầu xuống đất, lớn giọng nói: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Khóe miệng Cửu công chúa hơi nhếch lên.
Nghe nói Phạm Hải Châu cùng đi tới, cô ấy đã đoán được tám mươi phần trăm Phạm Hải Châu đến để chủ động xin đánh, bây giờ đã chứng minh, Cửu công chúa đã đoán đúng.
Ai cũng không hy vọng người mình đào tạo ra là kẻ vong ân bội nghĩa, cho nên Cửu công chúa khá hài lòng với hành vi của Phạm Hải Châu.