Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu công chúa để đũa xuống, nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên, ta cũng không rõ chuyện vận hành tiền trang. Điều này còn cần tiên sinh tự mình suy nghĩ.”

“Điện hạ nói có lí.”

Kim Phi nâng chén trà lên về phía công chúa biểu hiện lòng cảm tạ của bản thân với cô ấy.

Cửu công chúa cũng nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm.

Uống một hớp trà xong, Kim Phi cẩn thận cân nhắc đề nghị của Cửu công chúa.

Những tiền trang khác ở Đại Khang đều thu phí rất cao, nên dù Kim Phi chỉ thu nửa mức phí đó hay hoàn toàn miễn phí thì đều đem lại hậu quả như nhau.

Muốn giảm phí gửi, chỉ thu một nửa thì họ sẽ tới cửa gây chuyện.

Còn nếu miễn phí hoàn toàn cũng vậy.

Hiểu được điều này, Kim Phi tính lùi chuyện của tiền trang lại mấy ngày để tra rõ vật giá, phí thuê nhân công ở Tây Xuyên đã rồi quyết định sau.

Tâm trạng Cửu công chúa xem chừng cũng không tệ lắm, cùng trò chuyện với Kim Phi một thời gian dài, đến tận khi sắc trời tối hẳn mới về phủ cùng Khánh Mộ Lam.

Lúc đi, cô ấy còn chưa thỏa mãn lắm.

Từ nhỏ cô ấy đã bị trói buộc bởi những luật lệ nghiêm khắc nơi cung cấm, giờ được sống trong bầu không khí thoải mái, vô ưu vô lo này, cô ấy thấy yêu thích vô cùng.

Chỉ khi ở đây cô ấy mới có thể buông bỏ mọi phòng bị, thoải mái trò chuyện cùng mọi người.

Cũng từ cuộc trò chuyện với Cửu công chúa ngày hôm nay, Kim Phi mới hiểu thêm nhiều điều về tình hình quan trường Đại Khang, coi như y đã nhận được lợi ích không hề nhỏ.

Trở về phòng, y thấy Nhuận Nương đang cẩn thận trải giường nệm.

Cô ấy vừa làm việc vừa len lén nhìn Kim Phi.

Trước khi tới, Quan Hạ Nhi đã nhắc khéo cô ấy phải ngủ chung giường với Kim Phi, tránh cho y làm xằng làm bậy ở Tây Xuyên.

Trong mắt Quan Hiểu Nhi, kể từ ngày Đường Đông Đông cùng Nhuận Nương bước vào cửa thì họ đã là người của Kim Phi rồi. Việc ngủ cùng cũng là sớm hay muộn mà thôi.

Cô ấy không ngại Kim Phi thu nhận Nhuận Nương, nhưng lại không mong y đi thanh lâu làm chuyện bừa bãi cùng cô nương khác.

Thật ra thì Nhuận Nương cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái nhà lành, lại có tính cách khá truyền thống giống như Quan Hiểu Nhi vậy, mà danh phận cũng chẳng có, sao có thể không biết ngại mà chủ động đề cập tới chuyện ấy cho được.

Cô ấy chỉ đành yêu lặng trải giường nệm, chờ Kim Phi nói chuyện mà thôi.

Chỉ cần y mở miệng, cô ấy có thể thuận theo mà ngủ lại đây.

Đáng tiếc, từ lúc vào cửa đến giờ y chỉ chào Nhuận Nương một câu, sau đó một mực ngồi sau bàn viết viết vẽ vẽ điều gì đó, căn bản chẳng hề chú ý gì tới cô ấy cả.

Nhuận Nương thở dài trong lòng, sửa soạn lại giường chiếu xong bèn im lặng rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng Nhuận Nương, ánh mắt chứa đầy vẻ phức tạp.

Y cũng chẳng phải đầu gỗ, sao có thể không hiểu ý tứ của Quan Hiểu Nhi và Nhuận Nương chứ?

Thực ra vẻ ngoài của Nhuận Nương xinh đẹp, chỉ là trước đây cô ấy trông vừa đen vừa gầy, nom thiếu sức sống.

Sau khi đi theo Kim Phi, cô ấy không cần làm việc đồng áng nữa, toàn thân đều ăn diện sạch sẽ, mái tóc cũng trở nên vừa dày vừa đen, còn gương mặt thì ngày càng thanh tú.

Hơn nữa, tính tình Nhuận Nương mềm mỏng hơn Quan Hạ Nhi, ai nói gì cũng đều làm theo. Như vậy mà bảo Kim Phi không hề động lòng thì dối lòng quá.

Nhưng y cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ có cơ hội làm thật thì y lại sợ hãi.

Kim Phi viết những việc muốn tìm hiểu vào ngày mai ra giấy xong mới tắt đèn đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK