Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, những người thật sự sợ và ghét Kim Phi, không phải là người dân của Đảng Hạng, mà là giới hoàng tộc và quyền quý của Đảng Hạng.

Trước khi thương hội Kim Xuyên xuất hiện, người dân của Đảng Hạng chỉ có thể mua những thứ như muối ăn và vải từ tay của những thương gia nhỏ.

Mà các thương gia nhỏ khi muốn vận chuyển đồ từ Đại Khang đến Đảng Hạng, bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy cơ bị bọn thổ phỉ cướp, mà còn phải đút lót cho quan chức hai bên của Đại Khang và Đảng Hạng, điều này vô tình làm tăng giá thành của hàng hóa.

Sau khi thương hội Kim Xuyên tiến vào Đảng Hạng, có nhân viên hộ tống phụ trách vận chuyển hàng hóa, thổ phỉ và quan chức của hai bên đều không dám chặn cướp hay trấn lột bọn họ, vì vậy hàng hóa có giá thành rẻ hơn các thương gia nhỏ rất nhiều.

Phó tướng vốn có xuất thân từ một người dân bình thường trong bộ lạc, vì vậy có thể hiểu được thái độ của người dân Đảng Hạng đối với thương hội Kim Xuyên.

Vì vậy trước đây hắn mới nói những lời tốt đẹp giúp cho thương hội Kim Xuyên.

Nhưng mà hiện tại, hắn đã đi theo Lý Lăng Duệ, đã được coi là từ một người dân bình thường trở thành tầng lớp quyền quý.

Cái đuôi quyết định cái đầu, bây giờ đã trở thành người của tầng lớp quyền quý, phó tướng cũng bắt đầu đứng ở góc độ tầng lớp quyền quý mà suy xét vấn đề.

Vì vậy, hắn mặc dù không thông minh, nhưng qua lời giải thích của người phụ trách tình báo, cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Lý Lăng Duệ.

“Ta biết ngươi nói có lý, nhưng mà ngươi cũng có thể thấy được các huynh đệ hiện tại có nhiều khó khăn như thế nào.”

Phó tướng nhăn mặt đáp: “Bọn họ không được ăn no, không được mặc ấm, đầu ngón tay, đầu ngón chân đều bị đông cứng, chờ đến khi trận chiến kết thúc trở về bộ lạc, bọn họ còn cách nào cưỡi ngựa chăn cừu, còn cách nào để sinh tồn được nữa?”

“Đây cũng là việc không có cách nào giải quyết, luôn có thương vong trong một trận chiến, điều này không thể tránh khỏi được!” người phụ trách tình báo thở dài nói.

“Nếu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, vậy Vương gia còn đợi cái gì nữa? Phó tướng nói: “Kim Phi đang ở kênh Hoàng Đồng, chúng ta đánh thẳng qua đó trước không phải tốt hơn sao?”

“Ngươi chưa từng đi tới kênh Hoàng Đồng, nên không biết địa hình ở đó,” người phụ trách tình báo bất lực giải thích: “Hai bên bờ kênh Hoàng Đồng đều là vách đá, chỉ có một cái khe núi ở giữa để đi qua, quân Thục hiện tại đã bố trí máy bắn đá ở hai bên, chúng ta căn bản không thể tấn công, cho dù có thật sự tấn công, mức độ thương vong e là sẽ vô cùng lớn!”

“Kim Phi sao lại có thể may mắn như thế, lại có thể tìm được một nơi phỏng thủ hoàn hảo như vậy!” phó tướng tức giận nói.

“Không phải Kim Phi may mắn, mà là hắn biết mục tiêu của Vương gia chính là hắn, cho nên chỉ cần hắn trốn thoát, thì có thể tùy ý chọn lựa chiến trường!” người phụ trách tình báo đáp: “Hi Châu và đất Tần bốn phần đều là đồi núi liên miên, ngay cả khi Kim Phi không tìm đến kênh Hoàng Đồng, thì cũng sẽ tìm đến kênh Bạch Ngân, kênh Hắc Thiết!”

“Nếu như nghe lời ta, sau khi hoán đổi con tin xong, Vương gia lập tực phái người san bằng doanh trại quân Thục, thì sẽ không có rắc rối như bây giờ!”

“Trên đời này không có chuyện nếu như!” người phụ trách tình báo nói: “Nếu biết trước có loại người như Kim Phi xuất hiện ở Đại Khang, Thái Thượng Hoàng chắc chắn sẽ không để hắn ta sống đến giờ này!”

“Cái này không được, cái kia không được, vậy các ngươi nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”

“Không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi!”

“Còn đợi cái gì nữa?” phó tướng nghi hoặc hỏi.

“Đợi đến khi Tần vương huy động thêm người, sau đó chúng ta từ phía nam cùng nhau đánh từ hai mặt vô quân Thục!” người phụ trách tình báo quay đầu nhìn về phía nam.

“Người của Tần vương đều là những kẻ hèn nhát, bọn họ có thể làm được gì chứ?” Phó tướng cau mày.

Đảng Hạng nằm ở vùng hẻo lánh, có ít hoạt động vui chơi hơn Đại Khang, song có nhiều thời gian hơn người Đại Khang.

Sau khi tuyết rơi vào mùa đông, không thể chăn thả được nữa, vì để giết chết thời gian, cũng là vì để sưởi ấm lẫn nhau, khi không chăn thả, nhiều bộ lạc đều sẽ tập trung vào một chiếc lều lớn nghe các cụ già kể chuyện.

Đảng Hạng trong suốt mười năm qua đã phát động chinh chiến phía Nam tổng cộng gần 20 lần, bộ lạc nào mà không có vài cựu binh từng tham gia chinh chiến phía Nam chứ?

Có thể nói là hầu như các đứa trẻ của Đảng Hạng từ nhỏ đều nghe những câu chuyện chinh chiến phía Nam mà lớn lên.

Trong lời kể của các cựu binh, binh lính ẻo lả dưới trướng của Tần vương không thể chịu được một cú đánh, từng có lần chỉ với hơn một trăm kỵ binh của Đảng Hạng, bắt được hàng ngàn binh lính ẻo lả dưới tay của Tần vương.

Phó tướng lo lắng rằng người của Tần vương không thể ngăn cản được Kim Phi.

“Yên tâm đi, Tần vương hiện tại còn sốt ruột hơn chúng ta, tự nhiên sẽ nghĩ ra cách làm cho binh lính chiến đấu hết mình!”

Người phụ trách tình báo nói: “Hơn nữa, quân Tần vương hiện tại đang chiếm giữ núi Ô Đầu, địa thế ở nơi đấy thậm chí còn hiểm trở hơn kênh Hoàng Đồng, ngay cả khi quân Tần vương không có khả năng chiến đấu, vài trăm ngàn người cũng đủ khả năng cản được quân Thục!”

Hơn nữa theo ta được biết, Tần vương vẫn đang không ngừng điều động quân đội ở các nơi khác tụ về núi Ô Đầu, vì vậy không cần quá lo lắng, Kim Phi lần này dù mọc thêm cánh cũng không thể chạy thoát!”

“Nếu Kim Phi luôn ở trong kênh Hoàng Đồng không chịu ra thì phải làm sao?”

“Tiếp viện của hắn đã bị Tần vương cắt đứt rồi, hắn còn có thể ở trong đó được bao lâu chứ?” Người phụ trách tình báo nói một cách chế nhạo: “Thời gian chịu đựng của hắn càng lâu, sức mạnh tổng thể của quân Thục sẽ càng thấp! Yên tâm đi, hắn không trụ nổi lâu nữa đâu!”

“Ta cũng mong là như vậy!” phó tướng lo âu nói: “Nhưng ai biết được Kim Phi có thể kiên trì đến lúc nào, để các huynh đệ chờ như vậy cũng không phải là cách hay...”

“Hay là làm như này đi, ngươi đi tìm Vương gia, nhờ ngài ấy hạ lệnh sắp xếp áo da, ủng da cho mọi người, những người canh gác mặc nhiều thêm một chút, những người không canh gác thì luân phiên nhau trực, không thì tập trung cùng nhau trốn trong lều lớn, như vậy có thể sưởi ấm cho nhau.” Người phụ trách tình báo nói.

“Được, cách này của người rất hay!” Phó tướng hai mắt sáng lên: “Vừa nãy khi trong lều, sao ngươi không nói ra?”

“Không phải tại ta muốn cho ngươi cơ hội để thể hiện sao?” người phụ trách tình báo không vui đáp.

Phó tướng tuy là có chút bướng bỉnh, nhưng có quan hệ rất mật thiết với người có phụ trách tình báo, nếu hắn có thể thăng tiến xa hơn, chắc chắn cũng sẽ giúp cho người phụ trách tình báo cùng phát triển.

Gần đây phó tướng liên tục phạm sai lầm, người phụ trách tình báo lo lắng hắn sẽ bị Lý Lăng Duệ phế chức, vì vậy mới nói cho phó tướng biện pháp này, bảo phó tướng đi tìm Lí Lăng Duệ để đề xuất.

Như vậy, Lý Lăng Duệ có thể thay đổi cái nhìn của hắn về phó tướng.

“Cảm ơn người huynh đệ của ta!” phó tướng chắp tay với người phụ trách tình báo, quay người chạy.

Không thể không nói những người làm tình báo đều hiểu lòng người, lần này Lý Lăng Duệ đích thực là không còn trách phó tướng nữa, ngược lại còn khen gợi hắn vài câu, cũng làm theo ý kiến của hắn!

Đêm đó, đội hậu cần của Đảng Hạng đang bắt đầu thống kê áo da, ủng da, bao tay da của mỗi bộ lạc, đồng thời cũng tập trung phân bổ tài nguyên thực hiện giống cách Kim Phi đã làm.

Kết quả là số lượng binh lính bị đông cứng dẫn đến tàn tật trong đội quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng giảm đi rất nhiều.

Tuy nhiên, Lý Lăng Duệ không hề thư giãn chút nào.

Vì để đại quân luôn đứng ở đây đợi cũng không phải là cách, dù sao nơi này cách nội địa Đảng Hạng quá xa, vận chuyển vật tư cũng không thuận tiện, vì vậy Lý Lăng Duệ mỗi ngày đều phái lính trinh sát trèo đồi lội suối đi thúc giục quân Tần vương, yêu cầu quân Tần vương phát động tấn công càng sớm càng tốt!

Người chỉ huy quân Tần vương ở núi Ô đầu lúc này nhìn thấy lính trinh sát của Đảng Hạng rất đau đầu, chỉ đành phái người đi hỏi ý kiến của Tần vương.

Mỗi lần như vậy, câu trả lời của Tần vương luôn là quân tiếp viện sẽ sớm đến, nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy một đội quân tiếp viện nào đến núi Ô Đầu.

Chờ đợi như vậy cũng gần 10 ngày nay, nhánh số 2 của quân Tần vương cuối cùng cũng đã đến.

Nhưng điều mà người chỉ huy quân tại núi Ô Đầu không thể ngờ tới là con trai thứ 3 của Tần vương là Trần An Tiệp cũng đi cùng nhánh số 2 của quân Tần vương đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK