Đánh giá từ mức độ dày đặc của tiếng vó ngựa, số lượng quân cứu viện cũng không ít.
Nếu nói như vậy, nhóm nữ công nhân còn có một đường sống.
Nhưng nếu người tới là kẻ địch, nhóm nữ công nhân vốn đã rơi vào thế yếu sẽ bị bao vây bốn phía, tất cả đều xong đời.
Trong loại tâm lí mâu thuẫn này, Tần Phi trông thấy từng con ngựa chiến rời khỏi sương trắng, xuất hiện trong tầm nhìn.
Mặc dù do sương mù quá dày, không thấy rõ gương mặt người tới, Nhưng Tần Phi lại trông thấy lá cà đen lớn của tiêu cục Trấn Viễn!
Tần Phi kích động nhảy xuống khỏi khối đá lớn, đón ngựa chiến đang chạy tới.
“Lão Tần, tình hình thế nào!”
Lưu Thiết ghìm dây cương cho ngựa chiến dừng lại hỏi.
Sương mù quá dày, anh ta không thấy rõ tình hình trên chiến trường lắm.
Tần Phi không rảnh chào hỏi với Lưu Thiết, sốt ruột hỏi: “Thiết Tử, ngươi mang theo bao nhiêu người?”
“80 người!”
“Tất cả đều là kị binh à?”
“Đúng, hơn nữa tất cả đều có áo giáp!”
“Nếu ta cho nữ công nhân lui về, 80 người các ngươi có thể chống lại thổ phỉ được không?”
“Đường núi rộng như vậy, đương nhiên là chống được!”
Lưu Thiết tự tin gật đầu, sau đó lại hỏi lần nữa: “Tình hình thế nào rồi?”
“Rất không tốt!” Tần Phi lắc đầu: “Nếu các ngươi còn không tới, chỉ sợ không cần nửa canh giờ, nữ công nhân sẽ chết hết!”
“Vậy ngươi mau cho bọn họ lui về đi!” Lưu Thiết nghe xong cũng sốt ruột.
“Được!”
Tần Phi nghe vậy, quay đầu chạy đi.
Vừa chạy vừa hô to: “Tả xưởng trưởng, đánh chiêng thu binh! Đánh chiêng thu binh!”
Keng! Keng! Keng!...
Tiếng chiêng dồn dập truyền khắp núi Dương Khuyên.
Nhóm nữ công nhân vốn bị đánh cho không có sức phản kháng, nghe được tiếng chiêng, lập tức bắt đầu lui về sau.
Trần sư gia ở một đầu khác của chiến trường, không nghe được tiếng vó ngựa, mục tiêu của ông ta cũng không phải đám nữ công nhân này, mà là làng Tây Hà.
Hơn nữa sương mù quá dày, Trần sư gia sợ bị gài bẫy, không để cho thổ phỉ đuổi giết nữ công nhân nữa, mà ra lệnh cho thổ phỉ tập hợp, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua núi Dương Khuyên, tiếp tục lên đường.
Không phải ngày nào cũng có sương mù, nên Trần sư gia phải thừa dịp tối nay có sương mù dày đặc, đánh tan làng Tây Hà!
Cũng chính vì quyết định này của Trần sư gia, nên nhóm nữ công nhân mới có thể rút lui thuận lợi.
Nhóm thổ phỉ chiếm lĩnh trận địa của nữ công nhân, giơ vũ khí của mỗi người lên hoan hô.
Nhưng không đợi bọn họ hoan hô xong, đã nghe được một trận tiếng bước chân.
Sau đó nhìn thấy một đội ngũ nện bước chỉnh tề, đi ra khỏi sương mù dày đặc.
Mỗi người trong đội ngũ đều được áo giáp màu đen bao vây kín mít, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài.
Tuy không thể nói đường núi này là hẹp, nhưng cũng không coi là rộng, ngựa chiến hoàn toàn không di chuyển được, không thể phát huy ưu thế của kị binh, ngược lại ngựa chiến dễ bị thổ phỉ chém bị thương.
Cho nên lúc ở trên đường Lưu Thiết đã nghĩ kĩ, muốn đánh giáp lá cà với thổ phỉ.
Bọn họ đều có áo giáp đen, ngay cả bộ binh tinh nhuệ của Đan Châu mà còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một đám thổ phỉ này?
Áo giáp đen đều là đồ mới, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt, khi đội ngũ tiến lên, phát ra âm thanh kim loại cọ xát rõ ràng.