Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là cách duy nhất để xây dựng một lãnh thổ hoàn chỉnh.

Điều duy nhất Kim Phi có thể làm là phát triển thực lực của bản thân càng nhanh càng tốt, nỗ lực kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt nỗi đau khổ cho nhân dân!

Đường Đông Đông còn muốn nói gì đó, nhưng cận vệ đã đưa lão Ưng đi vào.

"Tiên sinh, ngài đang tìm ta phải không?"

“Xưởng dệt đã sản xuất một mẻ quần áo bông mới, ta muốn gửi đến thành Vị Châu".

Kim Phi chỉ vào quần áo vải bông trên mặt đất: “Ngươi nên biết, bông vải của chúng ta không nhiều, mỗi bộ quần áo vải bông đều quý giá. Cho nên đây không phải là mệnh lệnh, mà là nhờ ngươi cố vấn. Ngươi nghĩ xác suất thành công của nhiệm vụ này là bao nhiêu?"

Lão Ưng nghe Kim Phi hỏi thì không trả lời ngay, mà tiến lên trước cầm một bao quần áo vải bông thử sức nặng rồi mới hỏi: “Tiên sinh muốn vận chuyển bao nhiêu?"

“Có một trăm bao như thế này”, Kim Phi nói: “Đây chỉ là đợt đầu tiên, về sau sẽ có nhiều hơn".

“Một trăm bao…”, lão Ưng nhìn chằm chằm vào bao bố, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Một trăm bao có thể chất lên một chiếc phi thuyền. Nhưng để đảm bảo an toàn, ta nghĩ tốt nhất nên sắp xếp hai chiếc phi thuyền bay đến căn cứ tiền tuyến của đất Tấn trước để tiếp nhiên liệu, sau đó lại cất cánh từ đó. Nếu không có gió Bắc mạnh, việc đến thành Vị Châu sẽ không có vấn đề gì. Nếu có gió Bắc nhẹ thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Đáng sợ nhất là gặp phải bão tuyết, trong trường hợp đó thì rất khó nói”.

Kim Phi khẽ gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù những ngày gần đây gió tuyết đã ngừng thổi ở Xuyên Thục, nhưng ai biết được ở thành Vị Châu đang xảy ra chuyện gì?

Trong lúc Kim Phi còn đang suy nghĩ, lão Ưng nói: "Tiên sinh, ta xin đăng ký thực hiện nhiệm vụ giao hàng lần này!"

Thấy Kim Phi còn do dự, lão Ưng lại nói: “Thưa tiên sinh, ta biết bộ quần áo bông này rất quý giá, cho nên ta sẽ không khinh suất. Trước tiên ta sẽ đưa hàng đến căn cứ tiền tuyến ở đất Tấn. Nếu điều kiện thời tiết cho phép cất cánh, ta sẽ xuất phát. Nếu thời tiết xấu thì ta sẽ đợi!"

Kim Phi cúi đầu cân nhắc một lát, sau đó gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nếu nguy cơ phi thuyền rơi xuống thành Vị Châu quá lớn, có thể lựa chọn thả dù cho hàng rơi xuống. Nếu ngay cả thả dù cũng không được thì lập tức từ bỏ nhiệm vụ!"

Mặc dù độ chính xác của việc thả hàng từ phi thuyền xuống rất thấp, nhưng toàn bộ thành Vị Châu hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của tiêu cục Trấn Viễn. Cho nên dù độ chính xác có thấp đến đâu, một thành Vị Châu lớn như vậy, hàng cũng sẽ không bị thả ra ngoài.

“Vâng”, lão Ưng đứng thẳng lưng lên chào Kim Phi, không hứa hẹn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mà nói: “Ta sẽ không khinh suất, bảo đảm hàng hoá được an toàn!”

"Còn phải đảm bảo sự an toàn của chính mình nữa!" Kim Phi vỗ vai lão Ưng nói: "Khi xuất phát hãy đến gặp A Quyên và nhờ cô ấy sắp xếp một vài tay súng thần đi cùng ngươi!"

Súng trường nạp đạn sau là tương lai của vũ khí cá nhân, tuy chưa được sản xuất hàng loạt nhưng Kim Phi đã đẩy mạnh sản xuất và liên tiếp chế tạo ra hàng chục chiếc. Ngoại trừ một phần nhỏ để lại phục vụ nghiên cứu, còn lại đều giao cho A Quyên. Cô ấy đã lựa chọn một số nhân viên hộ tống có năng khiếu bắn súng để thành lập một đội chuyên hộ tống phi thuyền.

Mặc dù gần đây việc chim săn mồi tấn công phi thuyền hiếm khi xảy ra, nhưng Tấn Vương trước giờ vẫn cấu kết với Đảng Hạng và Đông Man, có thể chúng vẫn còn có Hải Đông Thanh trong tay, cần phải đề phòng cẩn thận.

“Vâng!” lão Ưng lại chào: “Vậy ta đi tới sân bay chuẩn bị phi thuyền!”

"Đi đi!"

Sau khi lão Ưng rời đi, Đường Đông Đông nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp nhân công đưa quần áo bông ra sân bay!”

"Được!" Kim Phi gật đầu: "Nếu thuỷ quân bên đó mọi việc thuận lợi, chúng ta trước năm sau có thể lại gửi một mẻ bông vải về. Các cô cũng có thể huy động thêm một ít công nhân làm thêm quần áo vải bông!"

Xưởng dệt làng Tây Hà là một trong những xưởng dệt sớm nhất, vào thời điểm đó, nó đã giải quyết vấn đề việc làm cho các phụ nữ làng Tây Hà và nhiều làng lân cận.Tuy nhiên, với sự chỉ đạo của Kim Phi, các xưởng dệt lớn hơn đã được xây dựng ở Quảng Nguyên, Tây Xuyên và những nơi khác.

So với những xưởng dệt đó, sản lượng của xưởng dệt làng Tây Hà không còn đáng kể nữa. Trưởng làng thậm chí còn đề xuất phá bỏ xưởng dệt vì cảm thấy nó chiếm nhiều diện tích, nhưng Kim Phi không đồng ý.

Nhiều nhân viên hộ tống có gia đình ở làng Tây Hà, nếu xưởng dệt bị phá bỏ, người nhà sẽ đi làm ở đâu?

Ngoài ra, các nữ công nhân trong xưởng dệt này đều đến từ các làng lân cận hoặc là người nhà của những người hộ tống, họ đều là những người đáng tin cậy và có thể làm một số công việc bí mật.

Ví dụ, một số quy trình ban đầu để sản xuất vải chống thấm và vải chống cháy dùng cho phi thuyền và khinh khí cầu đã được hoàn thành tại xưởng dệt làng Tây Hà, việc sản xuất quần áo bông lần này cũng được bàn giao cho họ.

"Được rồi, sau khi đưa lô hàng này đi ta sẽ thu xếp!" Đường Đông Đông cũng nhìn ra Kim Phi rất coi trọng lô quần áo bông này nên vội vàng gật đầu.

Sau khi Kim Phi rời đi, Đường Đông Đông lập tức đi đến chỗ trưởng làng, gọi mấy người đàn ông tới, dùng xe đẩy đưa quần áo bông ra sân bay.

Tại sân bay, lão Ưng và một chiếc phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Quần áo vải bông sau khi được đưa đến sân bay thì không cất vào kho mà trực tiếp chất lên phi thuyền.

Nửa giờ sau, hai chiếc phi thuyền chậm rãi cất cánh, bay về phía Bắc.

Kim Phi lúc này cũng đi đến xưởng thủy tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK