Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Càng sớm càng tốt, nếu không có vấn đề gì, thì đi vào ngày mai hoặc ngày mốt."

Có một số chuyện không biết thì không sao, nếu biết rồi, Kim Phi cũng không muốn trì hoãn.

"Vậy được, ta sẽ viết thư ngay bây giờ."

Cửu công chúa cũng là người không kiên nhẫn, nói xong đã rời đi.

Nhuận Nương nhìn Kim Phi và Quan Hạ Nhi, vô cùng biết điều nói: "Ta về thu dọn đồ đạc."

Nói xong cô ấy cũng vội vàng nhanh chóng bỏ chạy.

"Nhuận Nương, kẻ phản bội này, quay trở lại xem ta xử lý muội như thế nào!"

Quan Hạ Nhi ở phía sau lẩm bẩm.

"Được rồi, đừng nghĩ đến việc xử lý với cô ấy, xử lý ta trước đi!"

Kim Phi thấy trong phòng thí nghiệm không có ai, y đưa tay bế Quan Hạ Nhi lên.

Quan Hạ Nhi giật mình kêu lên một tiếng, sau đó đỏ mặt ôm lấy cổ Kim Phi, được Kim Phi bế vào bên trong phòng nghỉ.

Nhân viên hộ tống nữ đứng ở cửa cũng rất hiểu chuyện, đóng cửa phòng thí nghiệm lại.

Hơn nửa tiếng sau, Kim Phi và Quan Hạ Nhi mới bước ra.

Khi chuyện xảy ra càng ngày càng nhiều, thời gian Kim Phi ở bên Quan Hạ Nhi càng ngày càng ít, vì vậy hôm nay Kim Phi không làm gì hết, y ở bên Quan Hạ Nhi trêu chọc con cả ngày.

Nhưng đến tối, Kim Phi bị Quan Hạ Nhi đuổi đi, bảo y đi tìm Đường Đông Đông.

Nghe tin Kim Phi và Đường Đông Đông vẫn chưa từng chung phòng, Quan Hạ Nhi rất quan tâm, lo lắng rằng họ sẽ bỏ lỡ.

Mặc dù Cửu công chúa đã ban hôn, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn lo lắng.

Bởi vì ở núi Thiết Quán và xưởng dệt, có rất nhiều cô nương có hôn ước với Kim Phi, trên danh nghĩa bọn họ đều được xem là tiểu thiếp của Kim Phi, nhưng với tính cách của Kim Phi, không thể sống chung phòng với tất cả các cô nương được.

Thực tế, Kim Phi đã tỏ thái độ rõ ràng, nếu cô nương nào muốn lập gia đình, thì có thể gặp Quan Hạ Nhi để hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào.

Quan Hạ Nhi lo lắng Đường Đông Đông nếu tiếp tục dè dặt, sẽ trở nên giống những cô nương này, chẳng qua là có hôn ước với Kim Phi trên danh nghĩa mà thôi.

Mặc dù Quan Hạ Nhi biết Đường Đông Đông và Kim Phi không thể nào giải trừ hôn ước, nhưng việc hai người họ tiếp tục kéo dài như vậy cũng là vấn đề.

Cho nên sau khi trở về, Quan Hạ Nhi đã nhiều lần muốn thúc đẩy hai người, thậm chí còn khuyến khích Bắc Thiên Tầm tham gia cùng, chuẩn bị dùng vũ lực để thúc đẩy chuyện này.

Thật đáng tiếc không chờ các cô ra tay, Kim Phi đã đâm đầu vào phòng thí nghiệm

Quan Hạ Nhi biết Kim Phi thực sự đang có chuyện, nên cô không thể yêu cầu Bắc Thiên Tầm đến phòng thí nghiệm để khiêng y ra ngoài, định đợi Kim Phi làm việc xong rồi tính tiếp.

Kết quả ai ngờ Kim Phi lại muốn đi Tây Xuyên và Đông Hải.

Chuyến đi này không biết lúc nào mới trở lại, Quan Hạ Nhi không muốn trì hoãn, thúc giục Kim Phi đi tìm Đường Đông Đông. .

Nhưng khi Kim Phi đến xưởng dệt, lại nghe nói buổi sáng Đường Đông Đông đã đi quận thành kiểm tra kho vải thô, buổi tối vẫn chưa trở về.

Kim Phi không biết Đường Đông Đông đi vì công việc, hay trốn tránh mình, kỳ thật y cũng chưa nghĩ ra làm cách nào để chung sống với Đường Đông Đông, y dứt khoát xoay người đi đến viện của Cửu công chúa.

Cửu công chúa còn đang làm việc, thấy Kim Phi tới, cô ấy sai Châu Nhi thu dọn tấu chương.

Cách xa lâu ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn, ngay từ đầu Cửu công chúa đã không ngại ngùng, sau khi có con, càng trở nên nhiệt tình hơn.

Châu Nhi còn chưa thu dọn xong, cô ấy đã kéo Kim Phi vào phòng ngủ.

Đêm đó, Kim Phi và Cửu công chúa dày vò nhau đến nửa đêm mới ngủ, rạng sáng hôm sau, bị tiếng trống điểm tướng bên ngoài đánh thức.

Chờ Kim Phi mặc quần áo tử tế đi ra, đội hộ vệ do Thiết Chùy lãnh đạo và đội súng kíp do Tả Phi Phi lãnh đạo đã tập trung tại bãi đất trống ở lối vào xưởng dệt.

Khánh Mộ Lam dẫn theo A Mai, đứng bên trái Tả Phi Phi.

"Mộ Lam cô nương, cô cũng đi cùng chúng ta sao?" Kim Phi hỏi.

"Tiên sinh phải đến Tây Xuyên, ta đương nhiên phải đi cùng ngài."

Khánh Mộ Lam nói: "Ca ca ta bận rộn, sợ rằng huynh ấy không thể thường xuyên ở bên cạnh ngài được, vì vậy ta sẽ làm người hướng dẫn cho ngài."

"Vậy làm phiền cô!" Kim Phi cười nói đùa, sau khi nhìn xung quanh không thấy Trần Phượng Chí, cũng không thấy lá cờ tiểu đoàn Thiết Hổ, y hỏi: “Bọn Trần Phượng Chí không quay trở về sao?"

Tiểu đoàn Thiết Hồ được coi là quân tiếp viện mà Kim Phi mời tới từ Tây Xuyên, lập được công lao không nhỏ ở thành Du Quan và trận chiến kênh Hoàng Đồng.

Bây giờ Đông Man và Đảng Hạng đều đã bị đánh lui, đáng lẽ tiểu đoàn Thiết Hổ cũng nên quay trở về Tây Xuyên.

"Bây giờ Kim Xuyên đang thiếu nhân viên, ta để cho tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại hỗ trợ, chờ sau khi đủ nhân viên hộ tống, sẽ để cho bọn họ trở về." Cửu công chúa bình tĩnh nói.

"Để Trần Phượng Chí ở lại là ý kiến hay, đỡ cho anh ta trở về lại làm bậy." Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý: "Anh ta không phải thích đánh giặc sao, để anh ta ở đây đánh cho đã!"

Kim Phi nghe vậy, y không khỏi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam.

Cho dù không hiểu chính trị, y vẫn có thể nhìn ra, Cửu công chúa dự định chiếm tiểu đoàn Thiết Hồ làm của riêng cho mình, mà thái độ của Khánh Mộ Lam, rõ ràng cũng đồng ý với việc này.

Hiện tại Thổ Phiên đang nội chiến, không rảnh mà tập kích Tây Xuyên, Tây Xuyên không cần nhiều binh mã như vậy, quả thật ở đây thiếu nhân viên, hơn nữa tiểu đoàn Thiết Hổ rất có sức chiến đấu, ở lại đây là quyết định đúng đắn.

Cộng thêm sự tín nhiệm với Cửu công chúa, Kim Phi cũng không nói nhiều.

Quan Hạ Nhi ôm con, chạy tới cùng Nhuận Nương.

"Đương gia, bây giờ chàng đã là cha, cho dù chàng không đau lòng ta, chàng cũng nên nghĩ cho Đại Nữu, Nhị Nữu và đứa con trong bụng Thiên Tầm, ở bên ngoài làm việc gì cũng phải cẩn thận, không nên chủ quan xem thường mọi việc..."

Vừa nói, mắt Quan Hạ Nhi đỏ hoe.

"Ta biết mà, đừng lo lắng."

Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi, y bế con từ trong ngực cô.

Sau khi bế con chào tạm biệt trưởng làng, y dẫn theo Nhuận Nương, leo lên xe ngựa bên cạnh.

Đội ngũ dưới sự hướng dẫn của Thiết Chuỳ, chậm rãi ra khỏi làng.

Ở cửa làng, ba chiếc phi thuyền từ sân bay bay tới, một chiếc bay trước để dò đường, ngoài ra hai chiếc một trước một sau bay hai đầu của đội ngũ .

Lúc này mặc dù đã là mùa xuân, nhưng buổi sáng trời vẫn hơi lạnh, may mắn là trong xe đã đốt sẵn một lò lửa, bên trong có một tầng chăn nệm thật dày, vô cùng ấm áp.

Xe đi từ cầu treo vào Hắc Phong Lĩnh, rồi từ Hắc Phong Lĩnh chuyển lên đường chính.

Hiện nay đoạn đường chính đã được sửa lại bằng phẳng, xe ngựa đi trên đó, Kim Phi làm việc trong xe ngựa, không cảm thấy xóc nảy.

Lúc đầu Nhuận Nương còn giúp Kim Phi mài mực, pha trà, nhưng sau khi rời khỏi Hắc Phong Lĩnh không lâu, cô ấy đã tựa vào chân Kim Phi ngủ quên.

Ngủ có thể lây, vốn dĩ đêm qua Kim Phi ngủ không ngon, thấy Nhuận Nương ngủ ngon như vậy, cũng có chút buồn ngủ, sau khi đắp chăn cho Nhuận Nương xong, y cũng nằm xuống bàn ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc kéo dài đến tận trưa, đến khi xe ngựa dừng lại, nhân viên hộ tống bắt đầu dựng trại, chôn nồi nấu cơm, Kim Phi mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy y phát hiện không biết Nhuận Nương đã rời đi từ lúc nào, chăn cũng chuyển sang trên người y.

Kim Phi mở cửa xe, hỏi Thiết Chuỳ ở bên cạnh: "Đến chỗ nào rồi?"

"Tiên sinh, đã đến núi Phong Môn, còn chừng một giờ nữa sẽ tới núi Hổ Đầu." Thiết Chuỳ trả lời.

"Đến núi Phong Môn rồi à?" Kim Phi sửng sốt: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK