Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ sáu Kim Phi gặp phải cướp biển, cuối cùng cũng có thuyền của thủy quân đi ngang qua đảo Tiêu Lâm, phát hiện ra bọn cướp biển.
Lúc này thủy quân đã trang bị cung nỏ hạng nặng, đám người Quách tiên sinh không dám đối đầu trực tiếp với thủy quân, bèn ngồi thuyền lớn chạy trốn, bỏ lại mấy tên cướp biển phụ trách trục vớt con thuyền bị đắm.
Thủy quân bắt được mấy tên cướp biển này, lập tức tra hỏi, mới biết được chuyện Kim Phi bị tệp kích.
Thuyền trưởng thủy quân dẫn đội lập tức thả bồ câu đưa thư, báo tin này cho Trịnh Trì Viễn.
Hôm đó Trịnh Trì Viễn vừa nhận được tin Kim Phỉ được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, biết được tin này lập tức sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.
Người thân cận nhất bây giờ của Hoàng đế chết ở Đông Hải, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho da đầu Trịnh Trì Viễn tê dại.
Anh ta vừa phái người tập hợp thủy quân
lại, vừa cho người đi chuẩn bị bồ câu đưa thư, để truyền tin tức về kinh thành.
Nhưng thuộc hạ lại tới báo cáo, nói rằng tối hôm qua người nuôi bồ câu đã bị tập kích, lúc này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả bồ câu đêu bị bóp chết rồi.
“Xem ra đối phương chuẩn bị cũng rất đầy đủ!”
Đối phương làm như vậy, hiển nhiên là không muốn mình truyền tin về.
Cũng chứng minh rằng mục tiêu của đối phương có lẽ không chỉ có một mình Kim Phi, rất có khả năng còn có hành động tiếp theo!
Nghĩ tới đây, Trịnh Trì Viên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tướng quân, các huynh đệ đều đã lên thuyền rồi!”
Phụ tá của Trịnh Trì Viễn chạy tới nói.
“Lão Ngưu, ngươi lập tức dẫn theo tiều đoàn Truy Phong, tiểu đoàn Xích Luyện đi tới đảo Tiêu Lâm, bảo vệ can thận nơi quốc sư đại nhân bị đắm thuyền!”
Trịnh Trì Viễn nhanh chóng nói.
“Rõ!” Phụ tá hô một tiếng rồi xoay người
rời đỉ.
Sau đó Trịnh Trì Viễn cũng rời khỏi bến tàu, dẫn theo một đội thuyền khác đi thẳng về phía Bắc.
Anh ta muốn tới xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình, nói cho nhân viên hộ tống của xưởng đóng tàu nghe đã có chuyện gì xảy ra, để bọn họ nhanh chóng truyền tin về.
Đúng lúc đón được gió nam, chiều tối hôm đó Trịnh Trì Viễn đã đến được vùng biển của trấn Ngư Khê.
Còn chưa kịp vào bờ, đã nhìn thấy một cột khói đen bay lên trời từ phía xưởng đóng tàu, còn truyền tới nhiều tiếng nổ liên tiếp.
Hai chiếc khinh khí cầu bay trong gió, đuổi theo ba con thuyền cướp biển và điên cuồng tấn công!
“Nhanh, ngăn bọn chúng lại!”
Mặc dù Trịnh Trì Viễn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lập tức hạ lệnh cho thủy quân phong tỏa mặt biển, chặn đường đỉ của ba con thuyền cướp biển đó.
Nếu như là cướp biển bình thường, sau khỉ nhận ra không còn đường nào để rút lui, thông thường sẽ chọn cách đầu hàng.
Nhưng đám cướp biển này vậy mà lại lao thẳng về phía thủy quân, dáng vẻ không quan tâm đến sống chết.
“Chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, đánh chìm bọn chúng cho ta!”
Theo lệnh của Trịnh Trì Viễn, mấy chục chiếc cung nỏ hạng nặng trong đội thuyền của thủy quân cùng lúc phát động tấn công,
Ba con thuyền cướp biển lập tức bị bắn xuyên qua, nước biển điên cuồng tràn vào khoang thuyền.
Bọn cướp biển đồng loạt nhảy xuống biển để trốn thoát, nhiều tên đã bị thủy quân sau đó đuổi tới bắt sống lại.
Đại Cường – người phụ trách nhân viên hộ tống đứng ở bờ biển với sắc mặt u ám, phát hiện thuyền cướp biển bị đánh chìm, lập tức hạ lệnh cho khinh khí cầu quay trở về xưởng đóng tàu.
Trịnh Trì Viễn dẫn theo đội cận vệ, ngồi trên thuyền nhỏ, lại gần xưởng đóng tàu.
Lúc này, khắp nơi trên bãi biển bên ngoài xưởng đóng tàu đều là thỉ thể của cướp biển, cổng đập nước của xưởng đóng tàu cũng đã hạ xuống, cho dù Trịnh Trì Viễn đến gần, Đại Cường
cũng không hạ lệnh mở cổng đập nước, mà dẫn người ra mở cửa hông, để cho thuyền nhỏ của Trịnh Trì Viễn đi vào.
“Đại Cường huynh đệ, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Trì Viễn chỉ vào hậu viện của xưởng đóng tàu vẫn còn đang bốc khói, hỏi.
“Có một đám cướp biển định tấn công xưởng đóng tàu, thậm chí còn cho người đốt kho hàng của chúng ta trước, nhằm chuyển sự chú ý của bọn ta đi!”
Đại Cường ôm quyền về phía Trịnh Trì Viễn: “May mà Trịnh tướng quân đi ngang qua, bằng không đã để cho bọn cướp biển xảo quyệt này chạy thoát rồi!”
“Đại Cường huynh đệ, ta không phải đi ngang qua, mà là cố ý đến tìm ngươi đây” Trình Trì Viễn nói.
“Tìm ta làm gì?” Đại Cường nghi ngờ hỏi.
“Quốc sư đại nhân bị cướp biển tập kích ở đảo Tiêu Lâm rồi…”
Trình Trì Viên còn chưa nói hết câu, đã bị Đại Cường cắt ngang.
“Tiên sinh thế nào rồi?” Đại Cường nắm lấy cánh tay Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Người của ta đã bắt được mấy tên cướp biển, bọn chúng đêu nói quốc sư đại nhân… Quốc sư đại nhân đã bị giết hại rồi!”
Trịnh Trì Viễn nói ra tin tức mình nhận được.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đại Cường trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn: “Tiên sinh túc trí đa mưu, chỉ là bọn cướp biển cỏn con, sao có thể là đối thủ của tiên sinh được chứ?”
Những nhân viên hộ tống khác nhìn Trịnh Trì Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự thù địch.
Trong mắt bọn họ, Kim Phi chính là huyền thoại bất khả chiến bại, Trịnh Trì Viễn làm như vậy, chính là đang bôi nhọ Kim Phi.
“Ta cũng không dám tin, nhưng người của ta lặn xuống biển đã nhìn thấy hai chiếc thuyền đã chở quốc sư đại nhân đi, toàn bộ đã bị đánh chìm rồi”
Trịnh Trì Viên bất lực nói: “Nếu Đại Cường huynh đệ không tin, chỉ cần cho người đến đảo Tiêu Lâm xem thử là biết!”
“Lão Ngũ triệu tập tất cả các huynh đệ, ta muốn đến đảo Tiêu Lâm!”
Đại Cường xoay người, lao về phía đại đội
phó ở đằng sau, hét lên.
“Đại đội trưởng, ngài qua đây một lát!”
Đại đội phó không đi tập hợp nhân viên ngay, mà xoay người đi đến đằng sau một cây cột lớn.
Đại Cường dám liều mình, dám chiến đấu, cũng đủ trung thành, nhưng lại không đủ thông minh và có phần cứng đầu.
Bản thân anh ta cũng biết điều này, vì vậy nên đã nài nỉ Trương Lương điều cho anh ta một đại đội phó suy nghĩ lỉnh hoạt lại biết chữ.
Đại đội phó cũng không làm anh ta thất vọng, sau khi gia nhập vào đại đội, anh ta rất nhanh đã sắp xếp việc quân rất gọn gàng ngăn nắp.
Bình thường khi gặp phải chuyện gì không chắc chắn, Đại Cường thường sẽ tìm đại đội phó để bàn bạc một chút.
“Lão Ngũ, có chuyện gì vậy?” Đại Cường đi theo đến phía sau cây cột, nhỏ giọng hỏi.
“Đại đội trưởng, trước khỉ tiên sinh ra khơi, đã cố ý dặn dò chúng ta, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ cẩn thận xưởng đóng tàu, bảo vệ Hồng công tử. Chúng ta đi rồi, lỡ như cướp biển lại tới tấn công xưởng đóng
tàu thì phải làm sao?’
Đại đội phó nói: “Hơn nữa lời của người này chưa chắc có thể tin được, nếu như hắn ta lừa chúng ta, đợi khi chúng ta đi rồi, hắn âm mưu muốn gây rối thì phải làm sao?”
“Có lý!”
Đại Cường nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đúng vậy, anh ta và Trịnh Trì Viễn mới chỉ gặp mặt có hai lần, lỡ như đối phương lừa mình thì sao?
Với năng lực của Kim Phi, cho dù có gặp phải phục kích của cướp biển, cũng không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Cho dù cướp biển có quá nhiều người, thực sự không thể đánh lại được, thì cũng có thể thả bồ câu đưa thư về chứ?
Đại Cường không tin trên đời này có người có thể đánh cho Kim Phi không còn sức để trở tay, ngay cả cơ hội để thả bồ câu đưa thư cũng không có.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đại Cường nhìn Trịnh Trì Viễn cũng trở lên khác thường.
“Tên này vậy mà lại dám lừa ta!1
Đại Cường nắm lấy chuôi đao, muốn đi gây chuyện với Trịnh Trì Viễn.
“Đại đội trưởng, ngài đừng kích động!”
Đại đội phó vội vàng kéo Đại Cường lại: “Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không chắc là đúng. Trừ khi Trịnh Trì Viễn thích đi lừa người ta giống như Hầu Tử, nếu không hắn lừa chúng ta cũng không được lợi ích gì”
“Lão Ngũ, ngươi vừa nói không nên tin, rồi lại nói nên tin, vậy rốt cuộc ý của ngươi là gì?” Đại Cường cau mày hỏi.
“Ý của ta là, lời của Trịnh Trì Viễn không hoàn toàn đáng tin, nhưng cũng không thể không tin.”
Đại đội phó nói: “Ta vừa suy mới nghĩ ra, bây giờ cách tốt nhất chính là phái một trung đội trưởng dẫn theo hai tiểu đội ngồi thuyền tốc hành đến đảo Tiêu Lâm xem thử, chúng ta dẫn theo những người khác tiếp tục trông coi xưởng đóng tàu.”
“Đúng đúng, cách này hay, vẫn là Lão Ngũ ngươi thông minh.” Đại Cường liên tục gật đầu: “Ta sẽ đi thu xếp ngay.”
Trịnh Trì Viễn nhìn thấy Đại Cường đỉ ra từ phía sau cây cột, bèn nói: “Đại Cường huynh đệ,
ta biết ngươi không thể chấp nhận được những gì ta vừa nói, nhưng ngươi có thể cho ta mượn một con bồ câu đưa thư bay đến kinh thành không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK