Đại Lưu mở nắp bình gốm, đổ một nắm thuốc đen ở bên trong ra.
“Có mấy viên giải độc?”, Đại Lưu hỏi.
“Loại Mông Hãn Dược này được trộn với các loại thuốc khác nên không thể giải độc hoàn toàn được. Uống ba viên có thể tạm thời tỉnh táo, nếu muốn giải độc hoàn toàn, có lẽ cần phải ngủ một giấc”, Bắc Thiên Tầm đáp.
“Lúc này làm gì có thời gian để ngủ?”
Đại Lưu lấy ba viên thuốc rồi bỏ vào miệng.
Không biết viên thuốc được làm bằng dược liệu gì, vừa cho vào miệng thì có mùi tanh xen lẫn vị mát lạnh.
Vừa rồi Đại Lưu còn hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại không ít, cũng hồi phục sức lực.
Anh ta vịn lấy bàn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên bên ngoài giống như những gì Bắc Thiên Tâm nói, khắp nơi đều là thuyền lớn nhỏ, chỉ còn cách đoàn thuyền chưa đến hai dặm.
Trên cán cờ cắm trên tàu cướp biển có
mấy thi thể đung đưa theo gió.
Đại Lưu nhíu chặt mày, cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Nếu chỉ có một hai chiếc tàu cướp biển thì không chừng anh ta và Bắc Thiên Tâm có thể đánh lại.
Nhưng đối phương có quá nhiều tàu, hai người họ lại vừa bị trúng độc, có khả năng không thắng được.
Nhưng Đại Lưu cũng biết tuyệt vọng cũng vô ích nên buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng nói: “Thuyền nhỏ để phu nhân câu cá được buộc ở phía sau. Thiên Tâm, cô mau đưa tiên sinh lên thuyền đi”.
Suy nghĩ duy nhất của anh ta trong lúc cấp bách này là cứu Kim Phi trước.
Trên chiếc thuyền này có mấy chiếc thuyền cứu sinh, nhưng thuyền cứu sinh dều treo ở bên ngoài mạn thuyền,
Với trạng thái hiện tại của anh ta và Bắc Thiên Tâm thì không có nhiều thời gian như vậy.
Cũng may Đường Tiều Bắc đã buộc một chiếc xuồng cứu sinh ở đuôi tàu để câu cá.
Bắc Thiên Tâm cũng biết rõ không có thời gian, lảo đảo đi đến cạnh Kim Phi, cõng Kim Phi
lên rồi vịn khoang tàu đi ra ngoài.
Đại Lưu cũng không nhàn rỗi, sau khi khôi phục lại chút sức lực, anh ta bò ra khỏi phòng ăn, đỉ lên boong tàu trước.
Lúc này khắp nơi trên boong tàu đều là nhân viên hộ tống lăn ra ngủ, khinh khí cầu trên trời cũng dần hạ xuống vì hết nhiên liệu.
Tình hình trên tàu đối diện cũng thế, cũng bị trúng độc.
Đại Lưu vỗ vào má hai nhân viên hộ tống trước cửa nhưng có gọi thế nào họ cũng không tỉnh, anh ta bèn trèo đến cạnh máy bắn đá trên boong tàu.
Vì để an toàn, bình thường máy bắn đá và nỏ hạng nặng không để góc nghiêng, nhưng trong giỏ của máy bắn đá chứa đầy lọ dầu, trên những chiếc nỏ nặng cũng đầy mũi tên.
Nếu có gì nguy hiểm, chỉ cần giương cung lên là có thể bắn được.
Đại Lưu vịn vào khung máy bắn đá để đứng vững, nắm chặt lấy tay cầm chỗ khởi động.
Bình thường thoải mái thì có thể quay dê dàng, nhưng lúc này anh ta phải dùng hết sức mới có thể xoay được.
Nhưng Đại Lưu không bỏ cuộc, xoay từng vòng để lên nòng cho máy bắn đá.
Cạch!
Cuối cùng cũng lên nòng được, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Đại Lưu lại điều chỉnh góc bắn của máy bắn đá, sau đó trèo lên cung nỏ hạng nặng ở bên cạnh.
Lúc này Bắc Thiên Tâm đã cõng Kim Phi đến cuối tàu.
Sau khỉ đưa Kim Phi vào trong khoang thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm trở lại tàu.
Nhìn thấy Đại Lưu đang lên nòng cho cung nỏ hạng nặng, cô ấy nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Mặc kệ ta, mau đưa phu nhân đỉ đi”.
Đại Lưu không hề quay đầu lại nói: “Cướp biển sắp đến rồi, sau khi đưa Tiểu Bắc phu nhân đi, các cô cũng đi đi”.
‘Vậy ngươi thì sao?”, Bắc Thiên Tầm hỏi.
“Đã nói là mặc kệ ta rồi mà”, Đại Lưu mất kiên nhẫn nói: “Đừng lải nhải nữa, còn nói nữa là không đi được đâu”.
Nếu là bình thường, Đại Lưu hét lên với
mình như vậy, Bắc Thiên Tầm đã đá anh ta một phát fôỉ.
Nhưng lúc này Bắc Thiên Tầm lại cảm thấy nghẹn ở cổ.
Từ nhỏ cô ấy đã được huấn luyện làm sát thủ, thấm nhuần ý tưởng trung thành ngu ngốc, sau đó đi theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư đối xử rất tốt với cô ấy nhưng cô âỳ vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa họ.
Sau đó lên núi làm thổ phỉ, thân là phụ nữ, vì muốn đe dọa được thổ phỉ nên cô ấy phải ra tay chém giết.
Khiến cho không một tên thổ phỉ nào dám đến gần cô ây.
Mãi đến khi đì theo Kim Phi, cô ấy mới cảm nhận được sự ấm áp của người nhà, cũng cảm nhận được sự quan tâm của chiến hữu.
Bình thường cô ấy hay bắt nạt Đại Lưu, cũng giống như Kim Phi từng nói, thật ra là đang huấn luyện anh ta.
Đại Lưu cũng biết rõ điều này, cho nên mặc dù luôn bị Bắc Thiên Tầm đánh nhưng anh ta cũng không tức giận.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi, cút đi càng xa càng tốt”.
Đại Lưu thấy Bắc Thiên Tâm không chịu đi, anh ta đỏ mắt gào lên.
Mắt Bắc Thiên Tầm cũng ửng đỏ, cắn môi chắp tay lại với Đại Lưu, sau đó chạy về boong tàu, cõng Đường Tiểu Bắc lên.
Đưa Đường Tiểu Bắc lên thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm lại quay đầu nhìn Đại Lưu.
Lúc này Đại Lưu đã cung nòng cho cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá xong, đang giương buồm lên.
Bắc Thiên Tâm biết Đại Lưu đang thu hút sự chú ý của cướp biền cho họ, để cho họ thuận lợi rời đi.
Lần từ biệt này e là mãi mãi.
“Bảo trọng”.
Bắc Thiên Tâm thầm nói với Đại Lưu, rồi mở dây buộc thuyền nhỏ ra, di chuyển mái chèo đưa Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi về hướng đông.
Bây giờ đang là mùa hạ, gió Đông, gió Nam khá nhiều, cướp biển lái thuyền buồm rất khó đuổi theo về phía Đông.
Nghe tiếng mái chèo vang lên ở phía sau, Đại Lưu mới quay đầu lại nhìn.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mặt biển cũng có sương mù mờ mờ, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bắc Thiên Tâm.
Đại Lưu nhìn chằm chằm Bắc Thiên Tầm lái thuyền nhỏ biến mất trong làn sương mù, sau đó tiếp tục kéo dây.
Đoàn thuyền cướp biển chỉ còn cách Đại Lưu không đến một dặm, cũng đi vào phạm vi tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
“Mẹ nó chứ, cho các ngươi thấy sự lợi hại của ông đây”.
Đại Lưu vừa thầm mắng vừa xoay bàn tời trên máy bắn đá đề điều chỉnh hướng và góc tấn công.
Đến khỉ cướp biến dẫn đầu đi vào điềm tấn công, Đại Lưu lại lấy hai viên lựu đạn ra rồi ném vào giỏ máy bắn đá.
Dùng que diêm đốt một lọ dầu rồi dùng sức bóp cò.
Vèo!
Vật nặng trước máy bắn đá nhanh chóng hạ xuống, bình dầu và hai quả lựu đạn ở giỏ máy bắn đá bay ra, chuển xác rơi trúng tàu của cướp biển.
Ầm!
Boong tàu của tàu cướp biển đỉ đầu đó lập tức biến thành biển lửa.
Sau đó là hai tỉêhg nổ vang, ngọn lửa càng lớn hơn.
Không ít tên cướp biển bị dầu bắn lên, kêu la thảm thiết.
Đạỉ Lưu không có thời gian xem kết quả thế nào, lảo đảo đi đến trước một cung nỏ hạng nặng, điều chỉnh bàn ngắm, nhắm chuẩn vào chiếc tàu cướp biển thứ hai.
Vèo!
Sau khi ấn khởi động, một mũi tên hạng nặng nhắm chuẩn vào phía bên tàu cướp biển.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng trên tàu được Kim Phỉ chế tạo theo cách đặc biệt, bên trong chứa đầy thuốc súng và đá lửa, sau khi xảy ra va chạm, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng rồi nổ tung như lựu đạn.
Sau một tiếng nổ lớn, chiếc tàu cướp biển thứ hai bị nổ tung thành một cá ĩ lỗ lớn.
Nước biển tràn vào khoang tàu qua lỗ lớn, tàu cướp biển chìm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai chiếc tàu liên tiếp bị đánh chìm, bọn cướp biển sợ hãi, lũ lượt kéo buồm xuống và giảm tốc độ.
“Một đám hèn nhát!”
Đại Lưu mắng, quay đầu lại nhìn một chiếc tàu khác: “Các huynh đệ, xin lỗi nhé, ca ca cũng không còn cách nào khác. Các ngươi yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho chúng ta”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK