Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức mạnh của quần chúng lúc nào cũng là lớn nhất.
Đội Chung Minh không có thời gian và sức lực để sàng lọc từng người tị nạn, nhưng người dân huyện Kim Xuyên thì có thể.
Nhờ sự tuyên truyền của đội Chung Minh, chỉ trong vài ngày, tất cả làng mạc và thị trấn ở Kim Xuyên dều biết trong số những người tị nạn có gián điệp, người nào phát hiện và báo cho đội Chung Minh thì sẽ được khen thưởng.
Sự phát triển nhanh chóng của làng Tây Hà cũng đã thúc đẩy nền kinh tế của cả Kim Xuyên, hiện nay tất cả các ngành công nghiệp dưới sự chỉ đạo của Kim Phi cộng lại đã tuyến được hơn mười ngàn công nhân.
Những người này có người nhà, có thân thích, cũng có người làm công nghiệp chuồi sản xuất.
Tóm lại, ít nhất hơn một nửa người dân ở cả huyện đều làm việc có liên quan đến nhóm công nghiệp của làng Tây Hà.
Cũng có người thầm căm ghét Kim Phi nhưng dù sao cũng là số ít, người dân Kim Xuyên đa phần cảm thấy biết ơn y, bảo vệ y.
Sau khi biết có gián điệp tấn công làng Tây Hà, khiến các nhà máy phải đóng cửa trên quy mô lớn, dù là vì tiền thưởng hay vì cồng việc, người dân khắp huyện đều tự phát động chiến dịch tự kiểm tra.
Thời phong kiến, dòng người đi lại rất ít, phạm vi cuộc sống cả đời của rất nhiều người chỉ nằm trong bán kính hơn mười dặm tính từ giường của mình, cho dù trên đường có thêm một ngọn cỏ tranh cao, họ cũng đều biết chứ đừng nói là có thêm một người trong làng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đội Chung Minh đã nhận được hàng trăm lời phản hồi.
Đa phần dều là báo giả, nhưng cũng có khồng ít là thật.
Trong đó còn có vài địa chủ bị dọa sợ, chủ động đến nộp án.
Thế nên mấy ngày sau đó, khắp nơi ở huyện Kim Xuyên đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nhân viên hộ tống.
Các gián điệp lần lượt bị lôi ra, áp giải đến chính huyện phủ cùng với mấy người bao che cho chúng.
Những người không bị phát hiện cũng hoảng sợ khồng dám lộ diện.
Khinh khí cầu cứ quấy rối thôn làng cũng biến mất vì làng Tây Hà treo thưởng cao cho ai báo cáo vị trí khinh khí cầu của địch, phần thưởng là năm lạng bạc.
Mấy ngày gần đây, rất nhiều người dân không thèm làm việc nữa, chui vào trong rừng cây núi sâu bất kế ngày đêm, mong muốn có thế may mắn tìm được một khinh khí cầu.
Tình hình này thì cho dù địch có đế khinh khí cầu
ở đâu trong Kim Xuyên cũng rất có khả năng bị phát hiện.
“Cuối cùng cũng được yên tĩnh” Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sánh vai đi vào nhà: “Nương nương thế nào rồi?”
“Ổn rồi, nhất là khi biết phu quân về, cực kỳ vui vẻ, buổi trưa ăn được hai bát cơm”.
Tâm trạng của cửu công chúa cũng rất tốt, khoác tay Quan Hạ Nhi hỏi: “Phu quân có tin tức gì không? Còn mấy ngày nữa có thể đến?”
“Nếu suôn sẻ thì chắc là mười ngày nữa”, Quan Hạ Nhi nói.
“Tỷ ơi, chẳng phải đã nói Phi ca mới chế tạo một chiếc thuyền mới, mấy ngày nữa mới tới nơi sao? Sao đi nhiều ngày như vậy rồi mà còn phải tận mười ngày nữa mới đến nơi?”
Nhuận Nương xách giỏ thức ăn đi ra khỏi phòng bếp, nghe hai người nói chuyện thì khó hiểu hỏi.
“Trên đường có người giở trò hãm hại”, Quan Hạ Nhi thở dài.
Sau khi bị đe dọa, Ngô vương sợ chết khiếp, thậm chí từng nghĩ đến Xuyên Thục tìm cửu công chúa nhận tội.
Nhưng ông ta lại sợ cửu công chúa giết mình.
Cuối cùng sau khi được các thân tín khuyên nhủ, ông ta quyết định buông tay chịu trói.
Để những người thân như “phi tử”, “hoàng tử” rời
khỏi thành Ngô vương, tản ra trốn ở khắp nơi, mình cũng trốn đi.
Một vị “Hoàng đế” chân thành muốn trốn, cho dù đội Chung Minh có phát triển đến địa bàn của Ngô vương thì khả năng tìm được ông ta rất thấp chứ đừng nói là chưa phát triến được gì.
Ngô vương đã trốn còn ra lệnh cho thủy quân, cho dù thế nào cũng phải tiêu diệt Kim Phi.
Suy nghĩ đầu tiên của thủy quân là tiếp tục đốt dầu hỏa, nhưng nền kinh tế Đại Khang đang tụt lại phía sau, trước kia họ đã vơ vét hết dầu hỏa hết mức có thế, gần đây người dân đất Ngô thậm chí còn không có dầu để thắp đèn.
Đến buổi tối, đi mâỳ làng cũng không nhìn thấy đốm sáng, không vơ vét được chút dầu nào.
Sau đó có một mưu sĩ lại nghĩ được một cách.
Họ đi gom các thuyền nhỏ từ các nơi, tích góp cỏ tranh trên thuyền, sau khi đốt lên thì thả trên sông.
Cho dù nhân viên hộ tống (Tánh sập thuyền nhỏ, ván gỗ và cỏ tranh trồi trên sồng vẩn cháy.
Thuyền hơi nước cũng được làm bằng gồ nên không thể để những thứ này đến gần mà chỉ có thế tránh chúng.
Sống ở đâu thì thích nghi ở đó, dọc theo sòng Trường Giang có rất nhiều vùng nước, nhiều người kiếm sống bằng nghề đánh cá, hầu như nhà nào ở ven sông cũng có thuyền.
Mặc dù đa phần đều là thuyền đánh cá rất nhỏ, thậm chí chỉ là một cái bè tre, nhưng đã đủ dùng với Ngô vương.
Thế nên trên đường đi, nhân viên hộ tống trên thuyền hơi nước đã không nhớ rõ có bao nhiêu thuyền đánh cá nhỏ bị nát rồi.
Kim Phi muốn phái khinh khí cầu tìm ra nơi tập trung của địch, dùng một ngọn đuốc đốt hết thuyền đánh cá của đối phương.
Tiếc là mưu sĩ đã nghĩ đến điều này trước, họ không tập trung thuyền đánh cá lại một chỗ mà xếp thành một hàng dài trên bờ sông.
Mặc dù chếtạo khồng ít lựu đạn ở Đông Hải, nhưng cũng không thể lấy một quả lựu đạn chỉ để phá một chiếc bè?
Nếu như thế, e là vần chưa ra khỏi đất Ngô, lựu đạn của họ đã hết rồi.
Trong lúc bất lực, chỉ có thể sử dụng máy bắn đá.
Khi gặp số lượng lớn tàu thuyền trôi dạt xuống, Kim Phi chỉ đạo người lái tàu điều khiển thuyền hơi nước tránh chúng.
Nếu không tránh được thì lại dùng lựu đạn làm nổ tung những ngọn lửa trên sông.
Cũng may địch khồng cướp được nhiều thuyền, lại sợ tập hợp lại sẽ bị Kim Phi ném lựu đạn vào, cho nên đa số đều là một hai chiếc thuyền bị đánh trúng, dong thời cũng không đưa nhiều thuyền xuống.
Nhiều lúc chỉ dựa vào máy bắn đá là có thế giải quyết.
Thế nên cứ đi được mấy chục dặm thì thuyền hơi nước dừng lạt tìm một nơi an toàn để tiếp thêm đá.
Cứ thế, ưu thế về tốc độ của thuyền hơi nước không thể phát huy hết được.
Khó khăn lắm mới ra khỏi vùng nước của đất Ngô, tình hình này chưa được cải thiện, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Sở vương và Tương vương thấy cách này có hiệu quả thì cũng làm theo.
Vì Ngô vương làm lỡ không ít thời gian của thuyền hơi nước, họ chuẩn bị càng chu đáo hơn, cướp được nhiều thuyền đánh cá hơn.
ở vùng nước của đất Ngô, trên sông chỉ có một hàng thuyền đánh cá, nhưng khi đến địa phận của sở vương lại biến thành hai hàng, thuyền hơi nước càng khó tránh, tốc độ chỉ có thể giảm xuống.
Trong kế hoạch là có thể về đến nơi trong mấy ngày, kết quả bây giờ còn đang ở địa bàn của Sở vương, đi chưa đến một phần ba chặng đường.
“Sở vương chết tiệt, Phi ca không thù không oán với ông ta, ông ta chặn Phi ca lại làm gì?”
Nhuận Nương khồng hiếu ân oán giữa Kim Phi và đám quyền quý, nghe Quan Hạ Nhi giải thích xong thì tức giận mắng sở vương: “Đợi Phi ca và Lương ca về rồi, đi đánh chết ông ta”.
“Đúng vậy, đánh chết ông ta”.
Quan Hạ Nhi bị Nhuận Nương chọc cười.
“Phu nhân, điện hạ, không ổn rồi”.
Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào: “Quân Thổ Phiên đổ bộ lên bờ từ cửa Lương Thủy, một nhóm vây quanh đỉnh Song Đà, còn hai nhóm quân xông về phía làng”.
“Chẳng phải quân Thổ Phiên đang ở Tây Xuyên, sao lại đến đây?”
Quan Hạ Nhi ngạc nhiên nói.
Gada dẫn đại quân Thổ Phiên bao vây tấn công Tây Xuyên đã một khoảng thời gian rồi.
Nhưng vì Mạnh Thiên Hải da dề phòng trước, di chuyển người dân trong phạm vi ba mươi dặm bên ngoài thành, sau đó thực hiện chính sách vườn không nhà trống, bảo vệ thành trì Tây Xuyên, Gada vẫn luôn khồng hạ được đối phương.
Cửa Lương Thủy cách đỉnh Song Đà không xa, hai bên cách nhau mấy trăm dặm, Quan Hạ Nhi không hiểu người Thố Phiên đến đây bằng cách nào.
“E rằng Tây Xuyên đã mất rồi”.
Cửu công chúa hơi ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK