Hôm nay trời vốn nhiều mây, một lát thì trong một lát lại âm u, ai cũng không để ý.
Còn chưa uống xong một tách trà, bỗng nổi gió, sau đó những hạt mưa bé đã nện xuống.
Lương thực hôm qua thu hoạch còn đang phơi ở sân đập lá, Ngụy Vô Nhai ném tách trà lên bàn, quay người xông về phía sân đập lúa.
“Đi giúp cả đi!”
Kim Phi cũng ném tách trà, hô đội thân vệ đi tới sân đập lúa giúp thu lương.
Nhưng công cụ trên sân đập lúa căn bản không đủ, sau khi Thiết Chùy chạy qua, lại vội sắp xếp người đi tới phòng công cụ lấy đồ.
Đội thân vệ của Kim Phi gần như đều xuất thân là nông dân, không lạ gì với việc thu lương, có người dùng ván đẩy đùn lại với nhau, cũng có người cầm chổi quét sạch những hạt không được đẩy sạch, còn có người cầm cào gỗ, cào sắt để đổ lương thực vào bao.
Tới cả Kim Phi cũng quét đất, tranh thủ quét các hạt nhỏ về kho.
Nhất thời sân đập lúa bận rộn vô cùng.
Nhưng cơn mưa này tới quá nhanh, mưa cũng rất to, đợi đám Kim Phi cho hết lương thực vào bao, mặt đất đã ướt từ lâu, không ít hạt thóc cũng bị ẩm.
“Kim tiên sinh, đây là lúa giống để lại cho năm sau, nếu bị ướt mà mốc lên thì không dùng được nữa rồi!”
Ngụy Vô Nhai luôn hờ hững, lúc này lại gấp tới suýt bật khóc, vỗ đùi hỏi Kim Phi: “Cái này phải làm sao đây!”
“Ngụy tiên sinh, ông đừng gấp, vừa nãy chúng ta thu nhanh, hạt thóc thu lúc đầu không bị ướt, phần sau mới ướt, tìm một chỗ rồi trải ra, chỉ cần chú ý cào thường xuyên, sẽ không mốc đâu.” Kim Phi an ủi nói.
“Nhưng trong kho lương thực căn bản không thể trải ra nhiều lương thực như vậy được!” Ngụy Vô Nhai vội nói.
Cạnh sân đập lúa mới xây hai kho lương thực, dùng để dự trữ lương thực sản xuất trong ruộng thí nghiệm, nhưng rộng thử nghiệm có tổng cộng hai trăm mẫu, cho dù được mùa hết, cũng chỉ có thể thư được mấy chục ngàn cân lương thực thôi, đổ vào bao rồi xếp chồng lên, hoặc chất đống, kho lương thực hơn một trăm mét vuông chất vàng chục ngàn cân lương thực cũng thoải mái.
Nhưng nếu trải ra để phơi khô, thì mấy nơi như kho lương thực này còn lâu mới đủ.
“Kho lương thực còn chả có cửa sổ, cũng không hợp để phơi lương thực,” Kim Phi suy nghĩ, nói: “Bên Trường Xà Câu có hai cái xưởng vừa được xây xong, mấy ngày trước mới làm mặt sàn xi măng, chắc còn chưa kịp đưa dụng cụ tới, đợi ta cho người đi xem thử, nếu có thể, thì đưa lương thực tới đấy phơi trước.”
Lúc đầu xây kho lương, vì ngăn ngừa sâu chuột làm hại lương thực, nên kho lương không có cái cửa sổ nào, mặt đất và mặt tường cũng toàn dùng bê tông để trát cho kín gió, trải lương thực ra cũng khó phơi khô được.
Nói tương đối thì, nhà xưởng mới xây thích hợp hơn nhiều.
Ngụy Vô Nhai vừa nghe đã dao động: “Chúng ta đi phơi khô lương thực, có làm lỡ việc thi công của xưởng không?”
“Dân coi cái ăn là trời, những cái này là lúa giống năm sau phải dùng, làm lỡ việc thi công của xưởng cũng phải phơi khô chúng nó trước!” Kim Phi không do dự nói.
“Vậy thì nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh!” Ngụy Vô Nhai nghe thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Kim Phi gọi Thiết Chùy tới, bảo anh ta sắp xếp một thân vệ đi tới Trường Xà Câu.
Nhìn thân vệ đội mưa cưỡi ngựa đi xa, Kim Phi mới nhận ra, vừa nãy bận thu lương, tóc tai đồ đạc của mình cũng ướt hết rồi, chúng ướt át dính vào người, rất không thoải mái.
Bây giờ không phải lúc so bì những cái này, Kim Phi chỉnh sửa đầu tóc, cau mày đi tới cửa kho lương thực.
Theo lí thì lúc này đã vào thu, cho dù có mưa cũng không nhanh hay quá lớn như vậy.
Nhưng lúc này mưa ngày càng to, gió cũng mỗi lúc mỗi mạnh, không thua kém gì bão tố của mùa hè.
“Tiên sinh, bây giờ đang lúc ngày mùa, có mưa không phải là chuyện tốt gì!” Ngụy Vô Nhai đứng sau Kim Phi, than thở nói: “Nhưng thà mưa này nhanh tạnh, chứ đừng làm lỡ ngày mùa!”
“Mong thế!” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, cũng cầu khấn theo.
Bình thường, mưa tới nhanh, thì đi cũng khá nhanh, nhưng cơn mưa này cứ như có ai chọc thủng Thiên Hà, không chỉ ngày một lớn, mà không có tí dấu hiệu dừng lại nào.