Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại Lưu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không nói, bọn ta cũng không ai nói gì cả đâu!"

Những nhân viên hộ tống khác nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.

"Một đám ranh con!"

Đại Lưu dụi dụi mắt đi vào trong sân.

Kim Phi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mặc quần áo thức dậy.

Y đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại Lưu.

"Đại Lưu, dáng vẻ này của ngươi thật khác biệt!"

Kim Phi nở nụ cười không hiền lành.

"Tiên sinh, ta nói cho ngài biết, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta!"

Đại Lưu ấm ức không thôi: "Dựa vào đâu cái gì tốt cũng đều là của ngài, ta đi theo lại bị đánh đòn chứ?"

"Có gan thì ngươi đến trước mặt Thấm Nhi nói lại những gì vừa nói một lần đi!"

Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: "Tự mình học võ không giỏi, ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được, còn không biết xấu hổ mà đến chỗ ta phàn nàn. Nếu ta là ngươi thì sẽ quyết chí vươn lên, chăm chỉ luyện võ, đến khi Thấm Nhi không thể đánh được ngươi nữa, không phải là ngươi đã có thể trả thù rồi sao?"

"Tiên sinh, ngài nói như vậy, lương tâm không thấy bị tổn thương ư?"

Mặt Đại Lưu đầy phẫn nộ nói: "Thấm Nhi từ nhỏ đã được cao thủ đại nội dạy dỗ, cho dù ta có luyện cả đời cũng không thể đánh thắng cô ấy!"

"Biết đánh không lại mà ngươi còn đi khiêu khích cô ấy?"

Kim Phi cầm bàn chải đánh răng, vừa múc nước, vừa cười nhạo Đại Lưu.

"Ta đâu dám khiêu khích bà cô đó đâu, còn không phải là do ngài ngủ với Cửu công chúa, cô ấy lấy ta ra để trút giận sao?"

Đại Lưu đưa muối dùng để đánh răng cho Kim Phi: "Ta không quan tâm, lần này ngài phải tính tai nạn lao động cho ta."

"Được, thấy ngươi thảm hại như vậy, ta cho ngươi hai lạng bạc, để ngươi đi bốc thuốc."

Kim Phi mỉm cười an ủi Đại Lưu.

Đại Lưu đang định nói thì nhìn thấy hai mẹ con Chu Linh Lung đi vào, anh ta vội ngậm miệng lại.

"Nương nương, Linh Lung cô nương, tại sao hai người lại đến đây?"

Có thể nói rằng trong số những người dưới quyền Kim Phi, gần đây Chu Linh Lung là người bận rộn nhất.

Dạo gần đây, tiền trang Kim Xuyên mở ra ở khắp nơi, tất cả công trường đều có thể nhìn thấy trụ điểm của tiền trang.

Chu Linh Lung là người phụ trách tiền trang, những ngày này chạy đôn chạy đáo khắp nơi chưa từng ngừng nghỉ.

Mặc dù rất lâu trước đây Kim Phi đã nói với cô ấy ý tưởng của mình, Chu Linh Lung cũng đã sớm bắt đầu lựa chọn mục tiêu, huấn luyện trợ thủ.

Nhưng tốc độ phát triển của tiền trang lại vượt xa dự đoán của Kim Phi và Chu Linh Lung, hiện tại ở khu vực trung tâm và phía tây Kim Xuyên, hầu như mỗi huyện đều mở một chi nhánh, ngay cả khi cô ấy đóng cửa tổng tiền trang ở thành Tây Xuyên thì vẫn không đủ nhân lực.

Cô ấy đến tìm Kim Phi là để giải quyết vấn đề này.

Kim Phi nghe thấy Chu Linh Lung giải thích, hỏi: “Linh Lung cô nương, cô cần bao nhiêu người?”

“Tất nhiên là càng nhiều người càng tốt.”

“Linh Lung cô nương, đây chẳng phải là cô đang đưa cho ta vấn đề khó sao?"

Kim Phi cười khổ: “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ta biết đi đâu để tìm nhiều người biết chữ biết tính toán như thế cho cô đây?”

“Tiên sinh, không cần biết chữ biết tính toán đâu, chỉ cần biết cân đo đong đếm, biết giúp việc là được.”

Chu Linh Lung trả lời: “Công việc hiện tại ở công trường cơ bản cũng chỉ là cho vay và đổi tiền mà thôi, yêu cầu thấp hơn nhiều so với yêu cầu ở thành Tây Xuyên, do đó đa phần các nhân viên đều có thể tự mình gánh vác một chi nhánh. Cho nên ta dự định sẽ chia nhỏ nhân lực, phân bố nhân viên tại mỗi cửa hàng đến các nơi khác nhau, sau đó tìm thêm người giúp họ cân lương thực cho người dân là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK