Nhân lúc Thấm Nhi đi gọi người, Cửu công chúa lấy bút ra, múa bút thành văn.
Lúc Thấm Nhi dẫn Tần Minh vào, đúng lúc Cửu công chúa viết thư xong.
“Châu Nhi, dán miệng vào!”
Cửu công chúa đưa thư cho Châu Nhi, ngẩng đầu nhìn Thấm Nhi: “Thấm Nhi, ngươi có thể trèo qua sân tường trong nhà này không?”
“Có thể!” Thấm Nhi gật đầu, sau đó chần chừ một chút, hỏi: “Điện hạ muốn làm gì?”
“Bổn cung phải gửi bức thư này đi, cho nên đợi tí nữa, đội trưởng Tần dẫn theo đội thị vệ, ngăn quân giáp đỏ lại, ngươi trèo qua tường, bất kể thế nào, cũng phải gửi bức thư này tới tay người của thương hội Kim Xuyên!” Cửu công chúa nói.
“Điện hạ, nghĩ lại đi!”
Tần Minh nghe xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Anh ta xuất thân từ Ngự Lâm Quân, hiểu rất rõ thực lực của quân giáp đỏ.
Ra tay với quân giáp đỏ, trước chưa nói tới chuyện có đánh thắng được không, nhưng sau chuyện này thì chắc chắn sẽ bị Hoàng đế xử lí.
Tội danh này thật sự quá lớn.
“Đông Man tới xâm lược, ngoài tiên sinh, không ai trong Đại Khang có thể giải quyết được tình thế nguy cấp này!”
Cửu công chúa không giấu Tần Minh, chuyện Liêu Ấn vừa nói, nói lại cho cả Tần Minh nghe.
Tần Minh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa, tất nhiên cũng biết chuyện của cô ấy và Kim Phi.
Vừa rồi anh ta còn cho rằng Cửu công chúa bị bệnh tương tư, mới bất chấp tất cả muốn liên lạc với Kim Phi.
Bây giờ nghe hết lời giải thích của Cửu công chúa, mới biết ngọn nguồn câu chuyện.
Cũng biết tại sao Cửu công chúa gấp gáp như vậy.
Đúng thế, Cửu công chúa nói không sai, ngoài Kim Phi, Tần Minh thật sự không nghĩ ra Đại Khang còn ai có thể đối phó với cục diện hiện giờ.
Hiểu rõ điều này, Tần Minh nặng nề gật đầu: “Điện hạ yên tâm, cho dù ta có chết, nhất định cũng sẽ ngăn quân giáp đỏ lại!”
“Quân giáp đỏ cũng không phải kẻ địch, đội trưởng Tần chỉ cần ngăn bọn họ lại, để Thấm Nhi có thể rời đi là được, không cần đến mức sống chết đâu.”
Cửu công chúa nói: “Nếu sau chuyện này mà phụ hoàng trách phạt, đội trưởng Tần chỉ cần nói bổn cung ra lệnh cho ngươi là được.”
“Điện hạ đừng xem thường người khác, Tần Minh ta cũng không phải kẻ ham sống sợ chết.”
“Đây không phải là tham sống sợ chết, mà là không cần thiết.”
Cửu công chúa nói: “Bây giờ bổn cung đã gặp rắc rối lớn, nhiều thêm một chuyện cũng chả sao.”
Tần Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Dặn dò Tần Minh xong, Cửu công chúa lại quay đầu nhìn Thấm Nhi.
“Điện hạ, Thấm Nhi nhất định sẽ gửi lá thư này tới tay người của thương hội Kim Xuyên!”
Thấm Nhi chủ động nói.
“Bổn cung đợi ngươi quay về!”
Cửu công chúa gật đầu: “Bổn cung đi tìm Liêu giáo úy, các ngươi nghe thấy hỗn loạn ở sân trước, thì nhanh chóng ra tay!”
Nói xong, cô ấy tháo nỏ cầm tay đặt trên tường mà Kim Phi đưa cho, giấu trong ống tay áo, sải bước ra ngoài.
Vừa ra sân trước tìm thấy Liêu Ấn, Cửu công không nói nhiều lời, rút luôn nỏ cầm tay ra, nhắm chuẩn vào đầu Liêu Ấn.
Binh lính quân giáp đỏ xung quanh vừa nhìn thấy, nhanh chóng vây tới.
“Các ngươi làm gì đó?”
Liêu Ấn lạnh lùng trách mắng: “Giải tán cho ta!”
Binh lính quân giáp đỏ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe lời giải tán.
“Điện hạ, người làm gì thế?”
Lúc này Liêu Ấn mới nhìn Cửu công chúa, sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Người mau thu đồ về, đừng làm mình bị thương!”
“Liêu Ấn, bổn cung nói với ngươi một lần cuối cùng, thả bổn cung ra!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
“Điện hạ, người có nói một trăm lần nữa, thuộc hạ cũng chỉ có một đáp án - không thể!”
Liêu Ấn dứt khoát nhắm mắt lại: “Cho dù điện hạ có giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng không thể thả người đi!”