Cửu công chúa nghe xong thì ánh mắt cũng hơi sáng lên.
Đúng vậy, bọn họ đã chiếm được phần quan trọng nhất ở đất Tần là đồng bằng Quan Trung rồi thì tại sao lại phải chiến đấu ta sống chết với quân đội cũ của Tần Vương? Như Kim Phi đã nói thì chỉ cần phát triển khoai tây ở Quan Trung và biến Quan Trung thành một kho lương thực mới là được.
Để cho quân đội cũ của Tần vương thoi thóp ở trong núi thì có lẽ không cần tự mình ra tay mà vài năm nữa bọn họ cũng sẽ không chống đỡ được nữa.
“Vậy phương án thứ hai thì sao?” Cửu công chúa hỏi.
Phương án thứ hai là tiếp tục cho người mai phục ở Trung Nguyên và thành lập căn cứ địa.
Trương Lương của quận Long Tuyền, Khánh Hoài của Thư Châu, Lưu Thiết của quận Tế Thủy, Ngưu Bôn, Hàn Trầm của quận Phụng Đài, đều đã thành lập các căn cứ địa vững chắc ở địa phương, hơn nữa vẫn luôn tích lũy thực lực, chỉ cần Kim Phi ra lệnh thì bọn họ lập tức có thể nuốt chửng lãnh thổ xung quanh.
“Phương án thứ hai cũng được, nhưng không cần tập trung quá nhiều binh lực.”
Kim Phi nói: “Để viện Khu Mật sắp xếp các báo cáo chiến đấu về việc Thiết ca kiểm soát quận Tề Thủy lại một chút, sau đó phát triển căn cứ địa, có thể học hỏi từ phương pháp này.”
Khi Lưu Thiết đến quận Tề Thủy để thành lập căn cứ địa cũng không mang theo quá nhiều người nhưng hiện giờ đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát quận Tề Thủy.
“Quận Tề Thủy có quy mô như hiện nay thì phải kể đến công lao to lớn của Chu Khả An, nhưng không phải nơi nào cũng có một huyện lệnh có thể tự nguyện đầu hàng và cũng có năng lực như Chu Khả An.” Cửu công chúa nói.
"Đúng vậy, nhưng trước đây đám người Thiết Tử ca cũng không có hình mẫu để tham khảo, mà chỉ có thể qua sông bằng cách sờ đá, bây giờ bọn họ đã tìm ra đá dưới sông, lớp huấn luyện cũng có thể hỗ trợ nhân lực để đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, nhanh chóng ổn định tình hình địa phương nên dễ dàng hơn nhiều so với khi đám người Thiết Tử ca đến quận Tề Thủy lần đầu tiên.” Kim Phi nói.
Khi đám người Lưu Thiết đến quận Tề Thủy, bọn họ hoàn toàn mờ mịt nhưng hiện giờ đã thành lập được một số căn cứ địa và gặp phải gần như tất cả các tình huống có thể gặp phải, có một hình mẫu để tham khảo như thế nên tiểu đội Chung Minh cũng đã đào tạo ra một lượng lớn nhân tài, sau khi chiếm được địa phương đã có thể nhanh chóng bắt đầu triển khai công việc đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, đối với những người đến sau mà nói thì quả thật việc xây dựng căn cứ địa sẽ đơn giản hơn nhiều so với đám người Lưu Thiết, Trương Lương và Khánh Hoài.
"Không cần quá sốt ruột về việc thành lập căn cứ địa, có thể chọn mấy địa phương làm thử để xem phản ứng của những quyền quý thế gia khác rồi tính sau.” Kim Phi tiếp tục nói.
Lúc mới thành lập căn cứ địa, Kim Phi và Cửu công chúa đều lo lắng các quyền quý, thế gia ở vùng Trung Nguyên sẽ điên cuồng tấn công căn cứ địa, nhưng sau đó phát hiện bọn họ chỉ là một mớ hỗn độn, bọn họ đều biết hậu quả của việc tiêu cục Trấn Viễn chiếm đóng Trung Nguyên, nhưng họ cũng biết tiêu cục Trấn Viễn lợi hại đến mức nào nên không ai muốn trở thành người dẫn đầu mà đều chờ các thế gia khác ra tay với tiêu cục Trấn Viễn để tiêu hao sức thực lực của tiêu cục Trấn Viễn còn bản thân sẽ đi theo ở phía sau để kiếm chác.
Các quyền quý đều có tư tưởng này ở trong đầu nên cuối cùng cũng không ai sẵn sàng chiến đấu trực diện với tiêu cục Trấn Viễn.
Hiện giờ chỉ thành lập được một số căn cứ địa nhưng không có sức ảnh hưởng quá lớn đến Trung Nguyên rộng lớn, nhưng nếu tiêu cục Trấn Viễn thiết lập căn cứ địa có quy mô lớn ở những nơi khác, phá hủy sự cân bằng hiện giờ và buộc quyền quý phải kháng cự, thì ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, nếu phát triển các căn cứ địa với quy mô lớn thì cũng sẽ cần một lượng lớn nhân lực, hơn nữa binh lực cũng sẽ phân tán rải rác.
Nói một cách tương đối thì Kim Phi càng tán thưởng cách Lưu Thiết chiêu mộ người dân ở địa phương để thành lập lực lượng vũ trang hơn.
Kim Phi nói với Cửu công chúa những lo lắng của bản thân, Cửu công chúa gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Phương án thứ ba và thứ tư thì thế nào?
Mộ Lam đã truyền tin về cách đây không lâu, hiện giờ cô ấy sắp đến quận Phụng Đài, sau khi đến quận Phụng Đài thì cô ấy có thể hợp lực với Hàn Trầm và hoàn toàn khống chế vùng hạ lưu Trường Giang.”
Sau khi triển khai dự án tòa thành mới, Đông Hải đã phát triển nhanh chóng, điều này cũng khiến cho Cửu công chúa nhìn thấy được tiềm năng của Đông Hải.
Sau khi Khánh Mộ Lam và Hàn Trầm hợp lực, hậu phương của Đông Hải sẽ trở thành địa bàn của riêng họ và sẽ trở nên an toàn hơn.
Còn về phương án thứ tư, Cửu công chúa không giải thích chi tiết, nhưng Kim Phi cũng hiểu ý đồ của cô ấy.
Khoai tây của quận Tề Thủy đã được thu hoạch, theo thống kê, năng suất bình quân mỗi mẫu đã đạt hơn 2.700 cân.
Mặc dù nó nhỏ hơn nhiều so với 4.500 cân trong ruộng thí nghiệm nhưng cũng đủ để khiến mọi người ngạc nhiên mừng rỡ.
Điều quan trọng nhất là đây là năm đầu tiên trồng, người dân địa phương chưa có kinh nghiệm, chưa được trông nom đến nơi đến chốn nên trong hạt giống cũng có rất nhiều khoai tây nhỏ.