Điều khiến Lưu Thiết lo lắng là thời gian trôi qua, mức tiêu hao lại quá lớn!
Nếu như dùng hết lựu đạn, hết dầu hỏa, hết đá chuẩn bị cho xe bắn đá thì phải làm sao bây giờ?
Đến lúc đó họ chỉ có thể đấu tay đôi với kẻ địch!
Bọn họ chỉ có bốn ngàn nhân viên chiến đấu, bây giờ đã thương vong hai trăm người, còn kẻ địch tuy rằng đã chết nhiều như vậy, nhưng vẫn cứ như là vô cùng vô tận phủ kín thảo nguyên.
Một khi lựu đạn hết sạch, bọn họ sẽ lấy cái gì để đấu tay đôi với kẻ địch?
Lưu Thiết biết, nếu Kim Phi biết được tình hình ở thành Du Quan, chắc chắn y sẽ cử người đến tiếp viện.
Nhưng ngày hôm qua những người nuôi chim bồ câu đã báo cáo với anh ta rằng ngoài thành có Hải Đông Thanh, bọn họ cứ thả con bồ câu nào đi là sẽ bị Hải Đông Thanh bắt lấy con đó.
Giờ đây phi thuyền và bồ câu đều không dùng được, thành Du Quan và làng Tây Hà đã hoàn toàn mất liên lạc, trở thành một thành tòa thành bị cô lập.
Bây giờ Lưu Thiết không có cách nào để xác định liệu Kim Phi có biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không.
Lỡ Kim Phi không biết thì sao?
Hoặc có thể là Kim Phi đã biết chuyện nhưng tạm thời không thể ra tay để cứu viện họ thì sao?
Trước khi Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Lưu Thiết và Trương Lương đã giúp Kim Phi giao hàng đến huyện thành.
Sau đó, Kim Phi lập nên tiêu cục Trấn Viễn, Trương Lương trở thành tổng chỉ huy, anh ta đã không ra ngoài làm việc nữa mà hầu hết thời gian đều ở lại trong làng để chỉ huy, còn Lưu Thiết luôn là người chủ động ra tiền tuyến.
Khi vận chuyển hàng hóa, anh ta là đội trưởng đội hộ tống, khi diệt phỉ anh ta là đội trưởng đội diệt phỉ.
Tuy tài năng quân sự không bằng Trương Lương, nhưng mấy năm qua Lưu Thiết đã tham gia quá nhiều trận chiến nên cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.
Cho nên khi nhìn thấy Hải Đông Thanh xé nát thân phi thuyền, Lưu Thiết biết tình hình đã nghiêm trọng!
Nếu anh ta là vua Đông Man, có cách nhắm vào phi thuyền, thì chắc chắn anh ta sẽ không chỉ nhắm vào thành Du Quan mà sẽ nhằm vào tất cả các lực lượng dưới sự chỉ huy của Kim Phi.
Lưu Thiết biết rất rõ, ngay cả một kẻ thô kệch trên núi như anh ta cũng có thể nghĩ được như vậy, thì không thể nào vua Đông Man không thể nghĩ ra được.
Cho nên Lưu Thiết không dám đánh cược Kim Phi có thể đưa vật tư tiếp viện đến hay không!
Điều anh ta có thể làm là ra lệnh kiểm soát vật tư, để những nhân viên hộ tống và binh lính nữ thủ thành có thể tiết kiệm vật tư nhiều nhất có thể, tiêu diệt càng nhiều kẻ thù với mức tiêu hao ít nhất!
Đội hộ tống và binh lính nữ đã rất cố gắng phòng thủ, sau khi kiểm soát nguồn vật tư, thương vong đã lập tức tăng mạnh lên.
Từ sáng sớm đến nửa đêm, có hai trăm người thương vong, một nửa trong số đó là do xe công thành tạo nên.
Nhưng chỉ trong vòng một giờ từ lúc kiểm soát vật tư đến trưa, số lượng nhân viên hộ tống và binh lính nữ bị thương đã hơn trăm người!
Nếu cứ tiếp tục như thế, e là con số thương vong sẽ còn tiếp tục tăng lên.
Nhưng Lưu Thiết không dám buông vật tư ra, chỉ có thể cắn răng ra lệnh cho nhân viên hộ tống và binh lính nữ cố thủ.
Sự thật đã chứng minh quyết định của Lưu Thiết là đúng đắn!
Thế công của Đông Man vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng!
Sau trận chiến, Lưu Thiết cho người kiểm kê vật tư, 40% lựu đạn đã tiêu hao, 55% dầu hỏa đã tiêu hao, và đã tiêu hao hết 90% đá chuẩn bị cho xe bắn đá!
Nếu cứ làm theo chiến lược trước đó, để nhân viên hộ tống và nữ binh lính ném lựu đạn thả tay, thì e là hôm nay sẽ dùng hết lựu đạn và dầu hỏa!