Khó khăn lắm vua Đông Man mới lăn được đến bên hàng rào, trợn mắt nhìn hai người kia, quát: “Bản vương ra lệnh cho các ngươi, mau giết ta!”
Hắn bắt đầu chinh chiến từ năm mười mấy tuổi, không hề sợ hãi cái chết, nhưng bị Kim Phi đối xử như con chó chết, hắn không chịu được.
Từ thái độ trước đó của Kim Phi, vua Đông Man đã biết, rơi vào tay y, hắn không còn bất cứ khả năng sống sót nào.
So với chịu chết nhục trong tay y, thà chết chết sảng khoái dưới tay thuộc hạ mình còn hơn!
Thấy thuộc hạ còn do dự, vua Đông Man giận dữ quát: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Kim Phi sẽ không tha cho bản vương đâu, mau lên dứt khoát cho bản vương!”
Hai tên tù binh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị ra tay, vài binh lính của quân Uy Thắng lao tới, hết đấm rồi lại đá mấy tên tù binh, sau đó kéo vua Đông Man ra ngoài.
Cách chỗ đó không xa, ba người Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Mạnh Thương Hải cùng thở phào một hơi.
Từ phản ứng của tù binh đã chứng minh, Trần Phượng Chí không bắt sai người.
“Tiên sinh, chúng ta bắt vua Đông man rồi, ngài nói xem bọn chúng có tiếp tục tấn công thành nữa không?”
Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ càng ngày càng thấp, ngay cả biển cũng bắt đầu có dấu hiệu đóng băng.
Một khi mặt biển đóng băng, sau này bổ sung vật liệu sẽ rất khó khăn.
“Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không đâu!” Kim Phi nói.
Qua những gì quan sát được trong mấy ngày trước, Kim Phi có thể nhận ra khi người Đông Man tấn công thành, tâm lý kháng cự rất mãnh liệt.
Không phải chống lại quân Uy Thắng và nữ công nhân, mà là chống lại lệnh tấn công thành.
Bây giờ vua Đông Man bị Trần Phượng Chí bắt được, Đông Man không còn người nào có sức kêu gọi mạnh như vậy, không ai có thể gọi các bộ lạc đã đi được mấy chục dặm quay ngược về.
Mạnh Thiên Hải cũng buông lỏng biểu cảm trên mặt, rõ ràng có cùng suy nghĩ với Kim Phi.
Giống với những gì hai người dự đoán, Kim Phi vừa dứt lời, một nhân viên hộ tống chạy tới, xin chỉ thị của Kim Phi: “Đám địch đi sau cùng đang bắt đầu rút lui, Lưu tướng quân sai ta đến đây xin chỉ thị của tiên sinh, có đuổi theo hay không?”
Kim Phi nghe vậy, vội dẫn Khánh Mộ Lam lao lên tường thành.
Cầm ống nhòm nhìn về hướng Bắc, quả nhiên nhìn thấy đám kỵ binh đi sau cùng đang lần lượt rút lui, hơn nữa có thể thấy rõ bọn chúng rất vội vàng, rất có thể đã biết tin vua Đông Man đã bị bắt.
Nhưng dù sao cũng là quân tinh nhuệ, mặc dù rút lui hơi vội vàng, nhưng cơ bản vẫn duy trì được trận hình cơ bản, nếu như lúc này Lưu Thiết dẫn người truy kích, sẽ có thể đánh tan đam kỵ binh này, nhưng cũng có thể sẽ bị đánh trả.
Rốt cuộc có nên đuổi theo chúng không?
Kim Phi đứng trên tường thành suy nghĩ trong khoảng thời gian tầm một nén nhang, thấy kẻ địch đã rút lui hơn nửa, ngay khi Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải tưởng rằng Kim Phi định bỏ qua cho đám kỵ binh này, Kim Phi lại lên tiếng.
“Truyền tin cho Lưu Thiết, phải đánh tan bọn chúng! Mạnh Thiên Hải, ngươi cũng dẫn quân Uy Thắng tới đó đi, giết được bao nhiêu thì giết! Thiết Chùy, ngươi đi báo cho Trịnh Trì Viễn bảo người của đội thủy quân lập tức đến tường thành phòng thủ!”
Mặc dù nói kẻ địch đã rút lui, nhưng trên tường thành nhất định phải có người phòng thủ.
Người của hạm đội thủy quân Đông Hải nhàn rỗi thì nhàn rỗi thật, hỗ trợ tường thành một lúc vẫn không thành vấn đề.
Mạnh Thiên Hải sửng sốt một lát, nhưng ngay sau đó ôm quyền nói: “Vâng!”
Thiết Chùy lại càng không nói thêm câu nào, quay đầu chạy vội về bến tàu.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Thiên Hải đã mang theo quân Uy Thắng lao ra giết địch từ cửa thành Bắc.
Điều khiến Kim Phi không ngờ được rằng, Trần Phượng Chí dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ xông ra ngoài rồi.
“Trần Phượng Chí này, quả nhiên được khen là không nhịn nổi mà!”
Kim Phi lắc đầu cười khổ.