“Bệ hạ, người sao vậy?”
Dạo này Châu Nhi vẫn luôn trông chừng cửu công chúa, sau khi phát hiện cô ấy bất thường mới chạy nhanh tới đỡ cửu công chúa.
“Có lẽ trẫm sắp sinh rồi!”
Bụng Cửu công chúa càng lúc càng đau, trên trán cũng rịn một lớp mồ hôi.
“Người đâu, mau đi gọi bà đỡ!”
Châu Nhi bế bổng Cửu công chúa lên, vừa chạy vào trong phòng vừa hô to với phía ngoài.
Nữ nhân viên hộ tống đứng ngoài thư phòng chạy như bay ra ngoài, ngay sau đó một vài bà đỡ đeo rương chạy vào phòng Cửu công chúa.
Sau đó Ngụy Vô Nhai ở viện khác cũng chạy tới.
Nhưng nam nữ khác biệt, Ngụy Vô Nhai phải tránh nghi ngờ, bất đắc dĩ lắm mới phải vào.
Không bao lâu sau, ông ấy thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tầm đi tới.
“Phu nhân Hạ Nhi, sao người lại tới đây?”
Ngụy Vô Nhai chạy tới tiếp đón.
Thời gian Quan Hạ Nhi mang thai cũng khá sát với Cửu công chúa, ngày dự sinh cũng là mấy ngày tới nên hiện giờ đi lại hơi bất tiện.
“Vũ Dương sao rồi?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta cũng không rõ nữa”, Ngụy Vô Nhai lắc đầu.
Quan Hạ Nhi gật đầu, cũng không rảnh lo khách sáo với Ngụy Vô Nhai, mà dẫn Bắc Thiên Tầm vào trong phòng.
Khánh phi cũng dẫn theo mấy người hầu theo sau.
Sau đó Tiểu Ngọc, trưởng làng, mấy người Thiết Thế Hâm cũng đều nhận được tin, lần lượt tới.
Nhưng bọn họ không dám vào gần quá, chỉ đứng chờ ở phía xa ngoại viện, cũng không vào nhà mà đứng chờ ở sân.
Trong phòng vang lên tiếng rên đau đớn của Cửu công chúa và tiếng cổ vũ của Quan Hạ Nhi và Khánh phi.
Đối với phụ nữ ở thời đại này, dù là công chúa hay dân thường thì việc sinh con với họ cũng như một cuộc chiến sinh tử.
May thay Quan Hạ Nhi rất coi trọng việc sinh con nên đã mời tất cả những bà đỡ nổi tiếng ở Quảng Nguyên tới. Dưới sự giúp đỡ của các bà đỡ, đến nửa đêm, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đứng chờ ở cửa cũng nghe được tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh.
Lúc này Ngụy Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở phào
Nhân lúc một người hầu ra ngoài đun nước ấm, Ngụy Vô Nhai hỏi: “Là nam hay nữ?”
Đứa bé mà Cửu công chúa sinh hạ này là con đầu của Kim Phi, mẫu thân nó lại là hoàng hậu đương triều nên đứa bé này có thân phận vô cùng đặc biệt.
Nếu là nam, vậy có nghĩa là Kim Phi chính thức có người thừa kế rồi.
Vậy nên Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nghe Ngụy Vô Nhai hỏi chuyện cũng dựng tai lên nghe.
“Hồi bẩm Ngụy tiên sinh nói, đứa bé là nữ!” Người hầu nhỏ giọng nói.
Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Nhai hơi ngạc nhiên một chút, sau đó không khỏi thở dài.
Đám người trưởng làng đứng ngoài cũng rơi vào trầm tư.
Thời phong kiến vốn trọng nam khinh nữ, Cửu công chúa tuy là nữ đế, nhưng nói thật ra cô ấy cũng không phải vợ cả, nếu cô ấy sinh được con trai, như vậy mọi người đều sẽ vui mừng. Làm con đầu lòng của Kim Phi, kiểu gì cũng có thể được kế vị.
Thế nhưng Cửu công chúa lại sinh ra con gái…
Nếu Quan Hạ Nhi sinh được con trai, vậy thì con của cô sẽ là con trưởng của Kim Phi. Dựa theo truyền thống ngàn năm của Đại Khang, đứa bé này mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Đến lúc đó nếu Cửu công chúa không đồng ý, chỉ sợ Đại Khang mới trong tương lai sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng khốc liệt.
Chẳng lẽ đời kế tiếp Cửu công chúa lại sẽ lại có thêm một vị nữ đế nữa hay sao?
Nói vậy rất có khả năng sẽ hình thành nên thông lệ, sau này sẽ càng xuất hiện nhiều nữ đế hơn nữa.
Đám người Thiết Thế Hâm không khỏi lo lắng cho tương lai của Đại Khang.
Cửu công chúa trong phòng sinh sau khi biết mình hạ sinh con gái, không hề biểu lộ vẻ tiếc nuối mà còn vẫy tay với Châu Nhi.
Châu Nhi bế đứa bé đến trước mặt Cửu công chúa: “Bệ hạ, người xem, gương mặt sau này chắc chắn sẽ giống người, còn cái mũi lại giống tiên sinh!”
“Mắt còn chưa mở ra nữa kìa, ngươi nhìn ra được cái gì chứ?”
Cửu công chúa tức giận liếc mắt nhìn Châu Nhi một cái, sau đó ôm con mình vào lòng.
Khánh phi đứng bên cạnh nhìn Cửu công chúa và đứa bé, lại nhìn bụng to của Quan Hạ Nhi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng Khánh phi ở Xuyên Thục lâu như vậy rồi, đã sớm biết được sức ảnh hưởng của Kim Phi và Quan Hạ Nhi nên không dám nói gì.
Tư tưởng của Quan Hạ Nhi rất bảo thủ, vẫn luôn rất xem trọng người thừa kế của Kim Phi.
Cửu công chúa trước kia từng sảy thai một lần nên Quan Hạ Nhi luôn lo lắng đứa bé này sẽ không giữ được, nên sau khi biết Cửu công chúa sắp sinh, cô lập tức chạy tới ngay.
Hiện giờ Cửu công chúa đã sinh rồi, cô cũng yên tâm. Nhận thấy Khánh phi đang có chuyện muốn nói riêng với Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi nói với Cửu công chúa vài câu, gật đầu với Khánh phi rồi rời đi cùng Bắc Thiên Tầm.
Quan Hạ Nhi vừa đi khỏi, Khánh phi đã ngồi trước đầu giường của Cửu công chúa, thở phì phò nói: “Vũ Dương, con xem, Quan Hạ Nhi tìm tới đây để ra oai, còn dẫn theo cả Bắc Thiên Tầm tới nữa!”
“Mẫu phi à, Hạ Nhi tỷ tỷ không phải là người như vậy đâu!” Cửu công chúa cười khổ.
Năm đó Khánh phi đã quen với việc tranh đấu trong cung nên hiện giờ thấy Quan Hạ Nhi với Bắc Thiên Tầm thì tự nhiên coi như kẻ thù.
Lúc đầu Cửu công chúa còn ra sức khuyên bảo bà ấy, sau đó cũng từ bỏ, còn lấy lý do bận việc triều chính nên chuyển từ viện nơi Khánh phi ở tới viện mà trưởng làng mới xây.
Khánh phi cũng nhận thấy Cửu công chúa không thích bà ấy nhiều chuyện nên cũng tém tém lại. Bình thường đều đi du sơn ngoạn thủy, cuộc sống cũng coi như thoải mái.
Nhưng hôm nay ở đây gặp lại Quan Hạ Nhi vẫn nhạy cảm, âu cũng là do bệnh nghề nghiệp.
“Vũ Dương à, con quá ngây thơ rồi, con không biết được lòng người hiểm ác ra sao đâu!” Khánh phi tiếp tục nói: “Con không thấy đó thôi, vừa rồi lúc biết được con hạ sinh con gái, Quan Hạ Nhi vui muốn chết luôn ấy!”
Không biết được những con cáo già trong triều đình nghe Khánh phi nói Cửu công chúa ngây thơ sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
“Mẫu phi, Hạ Nhi tỷ tỷ không giống những phi tử trong hậu cung của phụ hoàng đâu, tỷ ấy mới thật sự là người ngây thơ đó.
Cũng quan tâm tới con thật lòng.” Cửu công chúa nói
“Con có biết là chó cắn người sẽ không sủa không?” Khánh phi nói: “Quan Hạ Nhi thoạt nhìn thật thà đó, nhưng đến khi cô ta sinh con rồi, liệu có còn thành thật như vậy nữa không?
Huống chi người trong làng đều đứng về phía Quan Hạ Nhi, đến lúc đó cho dù Quan Hạ Nhi không tranh đoạt với con, mấy lão già ở làng Quan Gia kia cũng sẽ bắt con cô ta tranh giành với con.”
Thật ra điều này vốn không xa lạ ở các triều đại.
Dù hoàng tử không muốn tranh đấu thì những thế lực sau lưng cũng sẽ ép hắn phải tranh đấu.
Làng Quan Gia cũng coi như là nhóm người đầu tiên đi theo Kim Phi, tiêu cục, thương hội, tiểu đội Chung Minh… tất cả các thế lực dưới sự chỉ huy của Kim Phi đều có quan hệ với làng Quan Gia.
Hiện giờ thế lực của Kim Phi không ngừng mở rộng, chức vị của người làng Quan Gia cũng ngày càng cao.
Khái niệm gia tộc ở thời đại này vốn đã rất mạnh mẽ, nếu sau này Quan Hạ Nhi có con, người làng Quan Gia nhất định sẽ ủng hộ con của cô.
Thật ra trước đây Cửu công chúa cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng bởi vì cô ấy vẫn còn trẻ nên không cảm thấy vấn đề cấp bách lắm.
Bây giờ cô ấy đã sinh con, vấn đề này nên được cân nhắc rồi.
Nhưng Cửu công chúa không muốn thảo luận với Khánh phi về chuyện này, cô ấy xoa lông mày, nói: “Mẫu phi, đã muộn rồi, người nên về sớm nghỉ ngơi đi, con cũng hơi mệt rồi.”
Khánh phi thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa tới cửa lại thấy Bắc Thiên Tầm tiến vào.
“Bà đỡ đâu mau tới đây, đại phu nhân cũng sắp sinh rồi!”