Băng Nhi và Sương Nhi tuy đều là cao thủ luyện võ nhưng cũng không chịu được cái rét, lỡ như bị bệnh rồi thì cũng không khác gì người thường
Công chúa Lộ Khiết là người trong trắng, hơn nữa vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, Kim Phi cũng không dày vò cô ta quá mức, chưa đến nửa canh giờ đã kết thúc.
Công chúa Lộ Khiết vô lực nằm đè lên người Kim Phi, khẽ thở dốc.
“Vết thương không sao chứ?” Kim Phi cúi đầu xoa vết thương của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết không đáp lời, mà chỉ lười biếng lắc đầu, sau đó tựa cằm lên ngực Kim Phi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kim Phi.
Kim Phi bị nhìn đến có phần không thoải mái, vươn tay ra xoa đầu cô ta: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy duyên phận thực sự là một thứ kỳ diệu.” Công chúa Lộ Khiết cắn môi: “Về sau chàng chính là người đàn ông của ta rồi!”
“Đúng vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà.” Kim Phi lấy thêm một chiếc gối nữa, đỡ lưng lên cao một chút: “Bây giờ có thể nói cho ta nghe tình hình thực sự của Đông Man rồi chứ?”
Lúc trước để tránh Kim Phi và Cửu công chúa cảm thấy liên minh bộ lạc nhỏ dưới trướng của mình là gánh nặng, nên khi công chúa Lộ Khiết kể về tình hình của liên minh bộ lạc nhỏ, đa phần đều nói về điểm tốt.
Nhưng Kim Phi rất rõ ràng tình hình thực sự của liên minh bộ lạc nhỏ nhất định không giống với những gì công chúa Lộ Khiết nói.
Tình hình cụ thể như thế nào Kim Phi cũng không biết, mật thám cũng không dò la ra được.
Nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết sửng sốt trong giây lát rồi thở dài nói: “Cực kỳ không ổn!”
“Không ổn như thế nào?” Kim Phi tiếp tục hỏi.
Công chúa Lộ Khiết cầm tấm lụa mỏng ở bên cạnh khoác lên người, sau đó nói: “Khi ta tới đây, liên minh tổng cộng có ba mươi bảy bộ lạc, tổng cộng có khoảng ba mươi nghìn người, tất cả ngựa trâu cừu cộng lại còn khoảng hơn hai trăm nghìn con, ta tới đây đã vài tháng rồi, bây giờ liên minh còn bao nhiêu người, còn bao nhiêu ngựa trâu cừu, ta cũng không biết.”
“Nàng chỉ có ít người như vậy thôi sao?” Kim Phi bất ngờ nhìn công chúa Lộ Khiết.
Khi công chúa Lộ Khiết vừa tới, cô ta nói đã tập hợp được mấy trăm nghìn dân du mục, và mấy triệu con ngựa trâu cừu.
Kim Phi biết số liệu cô ta nói nhất định sẽ có chênh lệch, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn tới vậy.
Công chúa Lộ Khiết cũng hơi xấu hổ cúi đầu xuống, nhỏ giọng giải thích: “Ta là phụ nữ, chỉ có những bộ lạc thực sự không thể tiếp tục sống được nữa mới bằng lòng đi theo ta…”
“Không phải, nàng tổng cộng chỉ có hơn hai trăm nghìn ngựa trâu cừu, mà còn dùng mấy chục nghìn con để bồi thường cho bọn ta sao?” Kim Phi càng bất ngờ hơn.
Sau chiến dịch thành Du Quan kết thúc, bọn quyền quý Đông Man đều đồng loạt giải tán, không ai chịu tiếp tục bồi thường chiến tranh, chỉ có công chúa Lộ Khiết là đồng ý tiếp tục chi trả để nhặt lại xác của người dân.
Cũng chính vì điều này mà Kim Phi mới có đánh giá sai về liên minh bộ lạc nhỏ.
“Người dân thảo nguyên chúng ta có thể không có quá nhiều văn hóa, nhưng nếu là việc đã đồng ý thì tất nhiên phải cố gắng hết sức để hoàn thành!”
Công chúa Lộ Khiết nói: “Thực ra khi mới bắt đầu bồi thường, dân du mục bằng lòng đi theo ta còn nhiều hơn bây giờ, ngựa trâu cừu cũng nhiều hơn, về sau có nhiều người phản đối cách làm của ta mà lựa chọn rời đi.”
“Nàng muốn tặng trâu cừu của bọn họ cho kẻ địch, bọn họ nhất định sẽ rời đi.”
Kim Phi vừa định an ủi công chúa Lộ Khiết thì thấy cô ta cười với mình, giọng điệu thoải mái nói: “Nhưng như vậy cũng tốt, những người dân du mục bây giờ vẫn bằng lòng đi theo ta đều là những người có thể tin cậy được, nếu không bọn ta cũng không thể kiên trì đến bây giờ.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu.
Hiện giờ dân du mục còn bằng lòng đi theo công chúa Lộ Khiết cơ bản đều là những người ủng hộ trung thành.
Cho dù là vì mị lực cá nhân của công chúa Lộ Khiết hay là bởi vì bọn họ đã không còn đường nào để đi thì lợi ích hiện giờ của bọn họ đều cùng chung với công chúa Lộ Khiết.
Cũng bởi vì như vậy mà liên minh bộ lạc nhỏ mới có thể sống sót đến bây giờ.