Nếu chiến đấu một mình, các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của những tên sát thủ, nhưng hành động tập thể phong tỏa ngọn núi là sở trường của các nhân viên hộ tống.
Ban đầu, Kim Phi dùng thổ phỉ để luyện binh nên họ rất thuần thục trong việc phong tỏa núi.
Đến rạng sáng, những tên sát thủ buồn bã khi phát hiện ra khe núi ở phía tây đã bị phong tỏa hoàn toàn bởi các nhân viên hộ tống, chúng không thế tìm thấy bất kỳ co hội nào đế phá vòng vây.
“Lão đại, hay là chúng ta giết ra ngoài?” Sát thủ mặt sẹo đề nghị.
Các nhân viên hộ tống có lực lượng hạn chế, nhiều điểm chủ chốt chỉ được bảo vệ bởi ba hoặc bốn người, với năng lực của những tên sát thủ, rat dễ dàng giết chết họ.
Nhưng thủ lĩnh của sát thủ chỉ vào chiếc phi thuyền trên đầu, lắc đầu từ chối đề nghị: “Không, có người trên trời đang theo dõi, nếu chúng ta xông qua bất kỳ điếm kiểm soát nào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó rất có khả năng sẽ bị chúng cắn trả!”
“Vậy giờ làm thế nào?” Sát thủ mặt sẹo hỏi.
“Đến trấn VTnh Lâm xem thử.”
“Nhưng lão đại, không phải huynh nói trấn Vĩnh Lâm nhiều người phức tạp, không thế đi từ bên đó sao?”
Nơi bọn chúng ấn náu quả thật gần trấn VTnh Lâm hơn, sau khi hội tụ, sát thủ mặt sẹo từng đê nghị phá vây từ trân Vĩnh Lâm, nhưng lại bị gã thủ lĩnh bác bỏ.
Bởi vì gã thủ lĩnh cảm thấy ở trấn Vĩnh Lâm có quá nhiều người dân, rất dễ bị bại lộ.
“Phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư, chúng ta không có thuyền nên đều không đi được, bên này lại bị nhân viên hộ tống phong tỏa, ngoại trừ trấn Vĩnh Lâm, chúng ta đã không còn con đường nào có thể đi được nữa rồi!”, thủ lĩnh bất lực nói.
“Chúng ta có thể nghĩ ra thì nhân viên hộ tống chắc chắn cũng đã nghĩ ra, có khả năng chúng đang đợi chúng ta ở trấn Vĩnh Lâm rồi!” Sát thủ mặt sẹo lo lắng.
“Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn!”, thủ lĩnh nói: “Nhưng chúng ta không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thế đến trấn Vĩnh Lâm thử xem thôi!”
“Chẳng lẽ lão đại đã có kế hoạch gì rồi?” Sát thủ mặt sẹo hỏi.
“Ta không có kế hoạch nào cả, chỉ là nói một cách tương đối, trấn Vĩnh Lâm dễ phá vòng vây
hơn ở đây.”
Thủ lĩnh giải thích: “ở đây chỉ có một cái khe núi nhỏ đế đi, còn con đường xuống núi bên trấn Vĩnh Lâm rất nhiều, nhân viên hộ tống có nhân lực hạn chế, vì vậy phòng thủ có thể sẽ không chặt chẽ đến vậy.
Thứ hai, Kim Phi luôn khoe khoang bản thân y đồng lòng với dân, mặc dù mọi người đều biết rằng y đang giả vờ, muốn dùng cách này đế thu phục lòng người, nhưng trước giờ người của tiêu cục Trấn Viễn luôn rất khách sáo với bọn dân đen.
Nếu cuối cùng chúng ta thực sự bị phát hiện thì chúng ta có thể bắt một vài người dân ở trấn Vĩnh Lâm làm lá chắn, người ở tiêu cục Trấn Viễn quan tâm đến người dân, có lẽ chúng ta có thế tìm thấy cơ hội.”
“Đại ca nói có lý!” Sát thủ mặt sẹo gật đầu, “Vậy thì làm theo lời đại ca nói đi!”
Sát thủ một tai không nói gì nhưng ngầm đồng ý.
Ba người bọn chúng nghỉ ngơi xong, sau khi bàn bạc đã lập tức đến trấn Vinh Lâm.
Đáng tiếc chúng đến muộn một bước, lúc này phi thuyền của nhân viên hộ tống đã đến bên ngoài trấn Vĩnh Lâm.
Lúc này trời vừa hửng sáng, là thời điểm tốt
để ngủ.
Tiếng kêu của động cơ hơi nước phá vỡ sự im lặng của trấn, nhiều người bước ra khỏi nhà dụi mắt.
“Cha ơi, bên ngoài có sấm sét à?” Cậu bé chui vào đống cỏ, hỏi.
Bây giờ trời đã lạnh, gia đình họ chỉ có một chiếc áo dày, bọn trẻ đều mặc quần áo mùa hè, chui vào đống cỏ tranh để giữ ấm cho nhau.
“Đệ đệ ngổc, tiếng sấm đều vang lên từng tiếng một, đâu có vang lên lâu như vậy chứ?”
Tỷ tỷ xoa đầu cậu bé: “Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, mùa đông sẽ không có sấm sét!”
“Vậy âm thanh đó là gì?” Cậu bé nghi ngờ hỏi.
“Tỷ cũng không biết, không phải cha chúng ta ra ngoài xem sao, chờ hỏi cha…”
Đứa trẻ còn chưa nói xong đã thấy cha mình chạy về trong sự hoảng loạn, vội vàng đóng cửa lại.
“Cha nó à, có chuyện gì vậy?” Người mẹ ngấng đầu nhìn lên hỏi.
“Có một con quái vật ngoài kia!” Người cha dựa lưng vào cửa:” m thanh đến từ con quái vật đó!”
“Quái vật gì cơ?” người mẹ hoảng sợ.
“Đó là… Đó là một con quái vật rất lớn có thế bay trên bầu trời!” sắc mặt người cha tái nhợt vì sợ hãi.
“Một con quái vật có thể bay trên bầu trời sao?” Cậu bé tò mò, rút một nắm cỏ tranh từ đống cỏ, rồi nhìn ra ngoài từ khe hở.
“Ôi, lớn thật đấy!” Cậu bé thốt lên.
“Con trai ngốc, con không muốn sống nữa sao, nếu bị quái vật nhìn thấy thì nó sẽ nuốt chửng con đó!”
Người cha đấy đứa trẻ ra, sau đó rút một nắm cỏ tranh ra khỏi đống cỏ đế bịt kín cửa.
Sau đó, ông ta quỳ trên mặt đất, bái lạy về phía phi thuyền: “Xin ngài đừng trách trẻ con, đừng chấp nhặt với trẻ con!”
“Cha, con nghe Bích Hoa nói quốc sư đại nhân của tiêu cục Trấn Viễn đã tạo ra một con cá rất lớn có thể bay lên trời, chẳng lẽ là cái này sao?”, cô bé hỏi.
“Vớ vấn, cá ở trong nước, cho dù cá có lớn đến đâu cũng không thể bay lên trời được!” người cha trừng mắt nhìn cô bé: “Còn cả con bé Bích Hoa đó nữa, nó đi vào thành thăm người thân, khi trở về toàn thấy nói nhảm, sau này tránh xa nó ra, đừng nghe nó nói năng lung tung!”
“Bích Hoa không nói nhảm, cậu ấy đã nghe tiên sinh kể chuyện ở trong thành nói vậy mài”, cô bé bảo vệ người bạn thân nhất của mình.
“Con bé ngốc này, còn dám già mồm với ông đây à?”
Người cha vừa nói vừa giáng bạt tai vào cô bé.
“Cha, tỷ tỷ không nói nhảm, vừa rồi con nhìn thấy lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn trên con cá lớn đó!”
Cậu bé thấy cha mình vẫn muốn đánh tiếp nên vội nói giúp tỷ tỷ.
“Con trai, con nhận ra được lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn sao?”, người cha không nỡ đánh con trai, chỉ trừng mắt dữ tợn.
“Đương nhiên là nhận ra rồi”, Cậu bé gật đầu mạnh, tự tin nói: “Năm ngoái, con và Ham Oa đi chăn cừu sau núi đã nhìn thấy người của tiêu cục Trấn Viễn một lần ở trên đường, con nhớ rõ lá cờ của họ, cha không tin thì hỏi Ham Oa đi!”
“Cha nó à, ông còn nhớ thương nhân mà ông gặp trên đường lớn vào tháng trước không? ông ta nói quốc sư đại nhân của Xuyên Thục đang phân chia đất đai cho người dân chúng ta. Phủ Kinh Triệu ở phía Tây đã được phân xong rồi!” người mẹ hỏi: “ông nói xem liệu có phải quốc sư đại nhân đến phân chia đất đai cho chúng ta
không?”
Người cha tỏ vẻ trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi kéo tấm cỏ tranh vừa nhét vào cửa ra.
Lúc này phi thuyền cách trấn không xa, khung cảnh càng trở nên chân thực hon.
Quả nhiên có một lá cờ đen được cắm bên hông phi thuyên.
Cờ đen hiếm khi được mọi người sử dụng, cộng với nhiều lời đồn khác nhau về Khi Phi, người cha cuối cùng cũng tin rồi!
“Quốc sư đại nhân cuối cùng cũng đến rồi! Tiêu cục Trấn Viễn cuối cùng cũng tới rồi! Chúng ta cuối cùng cũng được phân chia đất đai rồi!”
Người cha run lên vì phấn khích, lao ra khỏi nhà như điên, chạy về phía phi thuyền.
Tinh hình tương tự cũng xảy ra khắp trấn.
Phi thuyền vừa hạ cánh đã bị bao vây bởi đám người chạy tới.
Những nhân viên hộ tống chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu theo bản năng.
Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên phi thuyền cũng được nâng lên và nhắm vào đám đông.
Những nhân viên hộ tống cũng rối rít rút kiếm và giơ nỏ cầm tay!
“Làm gì vậy hả? Thu đao lại hết cho ta!”
Hàn Phong tức giận nói: “Các ngươi đã quên lời nói của tiên sinh rồi sao? Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn không bao giờ được phép chĩa vào nqười dân!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK