“Tiên sinh, ở đây không an toàn, ngài đi cùng bọn ta đi!”
Hàn Phong nhìn Kim Phi, mặt đầy vẻ thành khẩn.
“Tiên sinh, xin lỗi!”
Hầu Tử thi lễ với Kim Phi, sau đó tiến lên trước.
Tả Phi Phi cắn môi, trên mặt thoáng hiện lên tia giãy giụa.
Kỳ thật trong lòng cô ấy cũng đồng ý với Hầu Tử và Hàn Phong, nhưng với tư cách là vợ của Kim Phi, cô ấy không thể đối nghịch với Kim Phi, cho dù cô ấy biết quyết định của Kim Phi là sai lầm.
Cuối cùng Tả Phi Phi cũng không tỏ thái độ, mà tiến lên trước, bắt lấy tay Kim Phi.
A Quyên và một nữ công nhân khác đứng cạnh Tả Phi Phi, đặt tay lên khẩu súng ngắn ở thắt lưng.
Những người có mặt ở đây đều là trợ thủ đắc lực của Kim Phi, cũng là người mà Kim Phi quan tâm, một khi súng nổ làm ai bị thương thì đều không hay.
Kim Phi thấy không khí căng thẳng, vội vàng nói: “Lương huynh, ta biết các ngươi lo lắng ta sẽ chết ở đây, tất cả là vì tốt cho ta, nhưng Lương huynh có nghĩ đến không, nếu ta thật sự rời đi, sĩ khí sẽ bị suy sụp!”
Kim Phi không phải đang tự luyến, mà đó là sự thật.
Gần đây quân Thục thương vong nặng nề, nhuệ khí đã giảm đến mức thấp nhất, với tư cách là chủ soái, nếu Kim Phi thực sự rời đi, nhất định nhuệ khí sẽ sụp đổ ngay lập tức!
Theo đó, trận tuyến tan vỡ.
Nếu chiến đấu ở một nơi như đồng bằng, bên bại trận có thể chạy thoát, nhưng đây là kênh Hoàng Đồng, hai bên đều bị phong tỏa, nếu quân Thục bị đánh bại, sẽ không có nơi nào để trốn thoát.
Trận chiến này quá tàn khốc, quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương thương vong còn nhiều hơn quân Thục, một khi đánh hạ kênh Hoàng Đồng, không ai trong quân Thục sẽ sống sót.
“Nếu chúng ta không nói, sẽ không có ai biết ngài rời đi!”
Vẻ mặt của Trương Lương đã chuyển sang cầu xin: “Kim ca nhi, coi như ta cầu xin cậu, mau chóng rời đi đi! Nếu cậu gặp chuyện không may, chúng ta đều sẽ xong đời!”
“Tiên sinh, ngài từng nói, thắng bại của binh gia là chuyện hết sức bình thường, một trận chiến thắng bại không đại diện cho điều gì cả, chỉ cần tiên sinh ngài vẫn ở đó, sau này chúng ta vẫn có thể đánh bại Đảng Hạng và Tần Vương, nếu ngài gặp chuyện không may, vậy thì mọi chuyện thực sự kết thúc rồi!”
Hàn Phong cũng chân thành khuyên nhủ.
“Lương huynh, tình thế đang như này, huynh cho rằng ta có thể rời đi được sao?” Kim Phi không biết phải làm sao, nói.
“Tiên sinh, ta đã phái người đi dò đường, chúng ta rời đi từ vách đá phía Tây!” Hầu Tử nói: “Bên đó không có kẻ địch.”
“Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ đều là lão tướng, sẽ không để lại sơ hở rõ ràng như vậy.”
Kim Phi lắc đầu nói: “Nếu các ngươi không tin, có thể phái người mặc quần áo của ta đi qua đó! Đúng rồi, nhớ mang theo súng kíp!”
Nghe Kim Phi nói vậy, Hầu Tử tỏ ra không phục, nhưng nghĩ đến sư phụ của mình, hắn lại thất vọng cúi đầu.
Bản lĩnh hiện tại của Hầu Tử, đều học được từ một thầy phong thủy giang hồ từ khi còn nhỏ.
Vị thầy phong thủy đó từng là tử sĩ được gia tộc quyền quý huấn luyện, trong một lần làm nhiệm vụ, đã gãy một tay và nhiệm vụ đó cũng thất bại.
Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, tử sĩ đó sợ trở về sẽ bị quyền quý diệt khẩu, nên đã trốn thoát, lưu lạc trên giang hồ làm thầy phong thủy, có một lần khi đến Kim Xuyên đã gặp Hầu Tử, cảm thấy đứa trẻ này là người thông minh, lại có ấn tượng đầu tiên khá tốt, nên đã mang theo bên người nuôi dưỡng hai năm.
Khi còn đi theo sư phụ, Hầu Tử đã nghe được một ít chuyện bát quái và bí mật của gia tộc quyền quý.
Bất kể là Lý Lăng Duệ hay Trần An Tiệp, đều có căn cơ sâu xa hơn Kim Phi.
Mặc dù tử sĩ được quyền quý huấn luyện của yếu là hộ vệ, nhưng cũng có vài tử sĩ ám sát giỏi ngụy trang.
Đối với binh lính bình thường mà nói lính trinh sát được huấn luyện bởi Hầu Tử đều là những người tinh nhuệ, nhưng với cao thủ chân chính mà nói, bọn họ vẫn còn kém xa.
Nếu Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp phái cao thủ mai phục vách đá, thì lính trinh sát của Hầu Tử chưa chắc đã phát hiện ra.
Nghe Kim Phi nói vậy, Trương Lương cũng phục hồi tinh thần, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ - vây thành tất khuyết!
Cái gọi là vây thành tất khuyết là ở thời điểm vây thành, cố ý để ra một chỗ hổng, nếu không kẻ địch trong thành sẽ liều chết chống cự, tăng thêm thương vong cho chính bọn họ.
Cố tình để ra một chỗ hổng, kẻ thù trong thành sẽ nghĩ đây là may mắn, nghĩ có thể chạy trốn từ chỗ hổng này, từ đó có thể phân tán ý chí chiến đấu của kẻ thù.
Trước đây Trần An Tiệp cố ý để lại một chỗ hổng ở phía Nam, là vây thành tất khuyết, bây giờ không phái người trấn giữ vách núi, có lẽ cũng là vây thành tất khuyết.
Chỉ là cái trước thì rõ ràng hơn, còn cái sau thì hơi mơ hồ.
“Hầu Tử, ngươi lập tức cho người đi thử đường đấy đi!”
Trương Lương lạnh lùng nói.
“Phu nhân, phiền người lấy cho ta một bộ quần áo của tiên sinh!” Hầu Tử nhìn Tả Phi Phi.
“Lấy luôn nội giáp của ta đến đây!” Kim Phi nhắc nhở.
Tả Phi Phi nhanh chóng chạy về gian nhà chính, lấy ra nội giáp và trường bào của Kim Phi.
“Đại Vĩ, ngươi cải trang làm tiên sinh đi!”
Một nhân viên hộ tống từ sau lưng Hầu Tử bước ra, mặc nội giáp và trường bào vào người, sau đó lấy ra một cái mũ của ngư dân đội vào, che đi mũ sắt.
Nhân viên hộ tống này có thân hình và dáng người tương đồng với Kim Phi, còn dùng cả mũ của ngư dân để che mặt, đúng là người bình thường không thể nhận ra gã.
Hầu Tử đi vòng quanh Đại Vĩ, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới gật đầu.
Hơn chục nhân viên hộ tống vây Đại Vĩ ở giữa, đi về phía vách đá phía Tây.
Hàn Phong nháy mắt với thuộc hạ của mình, tên thuộc hạ đó cũng đi theo.
Chưa đầy mười phút sau, vô số tiếng súng dày đặc vang lên.
Người của Hàn Phong vội vàng chạy tới, hoảng sợ báo cáo: “Tiên sinh, Trương soái, phía Tây thật sự có cao thủ mai phục!”
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Hàn Phong hỏi.
Gần vách đá có bảy người phục kích, Đại Vĩ trúng bốn mũi tên, nếu không phải mặc nội giáp, thì gã sẽ bị bắn chết!” Thuộc hạ nói: “Cách đó ba dặm cũng có rất nhiều người đi ra!”
Mồ hôi lạnh trên mặt Trương Lương lập tức rơi xuống.
Nếu không phải Kim Phi nhắc nhở, có lẽ đám người Hàn Phong Hầu Tử sẽ dẫn Kim Phi xuống vách đá, rồi sẽ chui vào bẫy của kẻ thù.
Mặc dù Kim Phi đã nhìn thấu âm mưu của kẻ thù, không trúng mai phục, nhưng đường thoát cuối cùng đã bị chặn, Kim Phi rời đi bằng cách nào nữa đây?
Hàn Phong muốn hỏi Trương Lương xem có phương án dự phòng nào không, nhưng sau khi quay ra lại thấy sắc mặt trương Lương còn nghiêm nghị hơn cả mình!
Ngược lại sắc mặt Kim Phi tương đối bình thường.
“Tiên sinh, có phải ngài có phương án gì phải không?” Hàn Phong vội nói.
Trương Lương cũng nhìn sang đầy mong đợi.
Dựa theo tính cách của Kim Phi, nếu đã đoán được sẽ có kẻ thù mai phục, nhất định sẽ có sắp xếp.
“Tạm thời không nói chuyện này.” Kim Phi lắc đầu nói: “Trước tiên tìm cho ta một cái trống trận, đưa nó đến khoảng trống phía trước.”
Hàn Phong muốn hỏi Kim Phi cần trống để làm gì, nhưng Kim Phi đã ra khỏi viện, anh ta chỉ có thể chạy theo.