Nhưng người phụ nữ lại vái lạy đội trưởng Nhị, lắc đầu nói: “Cảm ơn đại nhân, ta biết ngài cho ta tiền là có ý tốt, nhưng tiền bạc động lòng người, bọn ta không có nơi để ở, trên người có tiền cũng sẽ mang đến tai họa!”
Tình hình trị an ở Đông Hải cũng chỉ duy trì trật tự cơ bản nhất, thành ra thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện trộm cướp.
Ba mẹ con thậm chí không có chỗ ở, ban đêm ngủ phải ôm bình gốm trên tay, nếu người khác biết bọn họ có tiền, rất có thể đêm đó sẽ có người đến tìm ba người họ.
Đội trưởng đội 2 nghe được lời người phụ nữ nói thì nhanh chóng cất tiền đi.
Nhưng còn chưa kịp nhận lại thì đã có mấy người dân lưu lạc đi ra từ chỗ ngã rẽ.
Bọn họ tuy rằng không nói gì thêm, nhưng lúc đi qua cửa hông thì có nhìn trộm ba mẹ con mấy lượt.
Đội trưởng đội 2 thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.
Kỳ thật bây giờ anh ta rời đi cũng không ai có thể nói được gì, dù sao anh ta cũng có ý tốt.
Nhưng Đội trưởng đội 2 cũng từng trải qua cảnh cửa nát nhà tan, cha bị giết, mẹ, em gái, vợ, con gái đều bị bán cho bọn buôn người, mình thì cũng bị bán vào trong nhà cường hào làm người làm.
May mắn khi còn nhỏ em gái từng học tư thục, được Đường Tiểu Bắc mua rồi gia nhập thương hội Kim Xuyên, sau đó em gái lại xin ứng trước một phần tiền công với người phụ trách khi đó, chuộc thân cho mẹ và người một nhà bọn họ về, nhà họ mới có thể đoàn tụ.
Sau này anh ta cũng gia nhập thương hội Kim Xuyên, hiện tại đã là người phụ trách cấp trung ở khu vực Đông Hải bên này.
Lò gạch sẽ cần phải mở rộng tuyển dụng, cần thương hội Kim Xuyên cung cấp nhiều vật tư hơn, hôm nay anh ta tới để thống kê số lượng vật tư, sau đó trước khi đi thì gặp phải chuyện này.
Nhìn ba mẹ con, Đội trưởng đội 2 không khỏi nhớ đến người nhà của mình, cho nên mới không nhịn được muốn giúp họ, kết quả lại còn mang phiền toái đến cho họ.
Điều này làm Đội trưởng đội 2 cảm thấy khó chịu.
Nhưng lò gạch không phải địa bàn của anh ta, công tác tuyển công nhận lại là do viện Khu Mật phụ trách, anh ta muốn giúp ba mẹ con họ thì cũng không giúp được, trừ phi dẫn bọn họ tới thương hội Kim Xuyên.
Nhưng yêu cầu tuyển công nhân của thương hội Kim Xuyên còn nghiêm ngặt hơn lò gạch nhiều, ít nhất là phải biết chữ.
Nghĩ đến đây, Đội trưởng đội 2 đột nhiên nảy ra một ý.
Cách nói chuyện và thần thái của ba mẹ con rõ ràng khác hẳn với những người dân lưu lạc khác, có lẽ đã từng đi học.
Vì thế Đội trưởng đội 2 hỏi: “Này đại tỷ, các ngươi biết chữ không?”
Ánh mắt người mẹ sáng lên, vội vàng trả lời: “Ta từng học mấy năm tư thục, đọc sách viết chữ cũng không có vấn đề gì, con trai ta đã bắt đầu đọc sách từ bảy tuổi, đã học được 5 năm!”
“Vậy sao?” Đội trưởng đội 2 phấn khởi nói: “Vậy các ngươi có thể viết mấy chữ cho ta xem chứ?”
“Đương nhiên có thể,” Người mẹ nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, quay đầu hỏi: “Viết cái gì?”
Đội trưởng đội 2 suy nghĩ một chút nói: “Đại tỷ ngươi viết lò gạch Đông Hải, cậu thì viết thương hội Kim Xuyên!”
Hai mẹ con cầm hòn đá nhỏ, viết theo yêu cầu của Đội trưởng đội 2, ngồi xổm trên mặt đất từng nét chữ một.
Đội trưởng đội 2 cúi đầu nhìn, tất cả đều viết đúng.
Biết đọc, biết viết, việc sắp xếp sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Vậy mấy người biết tính toán không?” Đội trưởng đội 2 hỏi tiếp.
“Biết một ít.” Người mẹ gật đầu.
Vì thế Đội trưởng đội 2 lại chia ra mấy đề làm tính, hai mẹ con đều có thể đáp đúng, chẳng qua cậu con trai trả lời chậm hơn một chút.
“Mấy người biết chữ còn biết tính toán, thôi thì đừng tới lò gạch tranh việc với những người không biết chữ, theo ta đi thương hội Kim Xuyên đi!” Đội trưởng đội 2 cười dài nói.
“Chúng ta có thể đến thương hội Kim Xuyên ư?” Người mẹ kích động hỏi.