Kim Phi không muốn cho Lý Địch đi đàm phán không phải chỉ vì Lý Đậu Đậu, mà còn bởi cậu bé còn quá nhỏ, hơn nữa từng làm nô lệ ở Đảng Hạng, nếu phái cậu bé đi đàm phán với Lý Lăng Duệ, thì sẽ rất dễ làm Lý Lăng Duệ nghĩ rằng Kim Phi đang làm nhục mình.
Nhưng nghe được Lý Địch nói như vậy, đột nhiên Kim Phi lại có hứng thú.
Kỳ thật Lý Địch nói cũng có lý, trong tất cả những người ở đây ai là người hiểu biết Đảng Hạng nhất, chắc chắn là Lý Địch.
Nghĩ thế, Kim Phi không đuổi Lý Địch về nữa, mà y quay đầu hỏi nhân viên hộ tống vừa báo cáo với y: “Ngươi tới Đảng Hạng, gặp được Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói về chuyện này như thế nào?”
“À…” Nhân viên hộ tống gãi đầu: “Nói thẳng ra là, bảo chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng.”
Kim Phi gật đầu, cũng không bình luận gì, sau đó y lại nhìn nhân viên hộ tống thứ hai: “Ngươi thì sao, nếu thấy Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói như thế nào?”
“Bắt chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng!” Nhân viên hộ tống thứ hai trả lời.
Kim Phi vẫn không nói gì, y tiếp tục hỏi nhân viên hộ tống thứ ba.
Sau khi hỏi cả bảy nhân viên hộ tống, Kim Phi quay lại hỏi Lý Địch: “Vậy còn ngươi?”
Lý Địch không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tù binh mà tiên sinh bắt được là Tả Lang Vệ hay là quân Bạch Lang của Đảng Hạng?”
Trương Lương nghe thế thì không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
Lý Địch tuy rằng chỉ là ký giả chiến tranh, không phải lãnh đạo cấp cao trong quân Thục, ngay cả với đội súng kíp cũng còn đang là huyện bí mật, Lý Địch không thể biết phiên hào của đội ngũ bị bắt được.
Nhưng mà cậu bé lại đoán trúng.
Đội phụ trách hộ tống vận chuyển chính là Tả Lang Vệ của Đảng Hạng.
Kim Phi nhìn xoáy vào Lý Địch, trong đầu y có chút suy đoán, nhưng y vẫn không nói, mà lại chờ đợi câu trả lời của Lý Địch.
“Lý Lăng Duệ chắc chắn sẽ cho đội ngũ mà hắn tin tưởng tuyệt đối để chấp hành nhiệm vụ trọng yếu như hộ tống máy bắn đá.”
Lý Địch thong thả giải thích: “Ngoài vương thành Đảng Hạng có hai đội ngũ đóng quân, là Tả Lang Vệ và Hữu Lang Vệ, trong đó Hữu Lang Vệ chỉ có Hoàng đế mới có thể điều khiển, cho nên Lý Lăng Duệ chắc hẳn sẽ sai Tả Lang Vệ hoặc là quân Bạch Lang dưới trướng hắn để đi hộ tống, nhưng ta không biết chính xác là đội ngũ nào, nhưng ta cảm thấy khả năng là Tả Lang Vệ lớn hơn một chút.”
Lời giải thích này không khác biệt lắm so với suy đoán của Kim Phi, y gật đầu, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, quân bị bắt chính là Tả Lang Vệ!”
“Ngài thấy đó, Lý Lăng Duệ giữ quân Bạch Lang để bảo vệ bản thân hắn.” Lý Địch nói: “Đây là đội quân chính của hắn.”
“Vậy ngươi nói tiếp đi, sau đó ngươi sẽ làm gì?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tả, Hữu Lang Vệ là quân đội trung thành nhất đối với vương thất, rất nhiều nhà quyền quý ở Đảng Hạng thích cho con cái họ vào đó để rèn giũa, nếu tiên sinh cho ta đi đàm phán, đầu tiên ta sẽ xin tiên sinh cho kiểm tra tù binh một lượt, tìm ra những con cháu nhà quyền quý đang ẩn giấu giữa chúng, sau đó căn cứ vào sức nặng của bọn quyền quý đó mà đàm phán với Lý Lăng Duệ!”
Lý Địch ung dung trả lời.
Kim Phi và Trương Lương liếc nhau, rồi nở nụ cười.
Đề nghị của Lý Địch không hẹn mà trùng với ý định của Kim Phi, nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì đội súng kíp đang kiểm tra tù binh rồi.
“Tiên sinh, hay là cho cậu bé thử một chút đi?”
Trương Lương kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lý Địch cũng phù hợp hơn so với bọn Lão Ngưu.”
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Kim Phi không đồng ý ngay, cũng không từ chối, mà là hơi nhíu mày.
Sau khi tra hỏi và so sánh, Kim Phi không thừa nhận cũng không được, Lý Địch đúng là người phù hợp để đi đàm phán nhất.
Cậu bé không chỉ từng làm nô lệ của ở phủ của tể tướng của Đảng Hạng, mà còn là ký giả chiến trường của bộ phận quân sự, hiểu rõ ràng sức mạnh của hai bên quân địch và quân ta, mạnh hơn so với mấy nhân viên hộ tống khác nhiều!
Mấy nhân viên hộ tống khác không biết gì, chỉ có một lòng dũng cảm, có lẽ nếu đi Đảng Hạng thì cũng chỉ có thể làm một người có vai trò truyền lời mà thôi.
Nhưng sứ giả không phải là truyền lời đơn giản như vậy, mà cần phải có khả năng tùy cơ ứng biến mạnh mẽ và khả năng diễn đạt ngôn ngữ.