“Vâng!”
“Đúng rồi, thành Du Quan bên kia vẫn chưa có tin tức gì à?” Kim Phi hỏi lại.
Từ khi biết tới sự tồn tại của Hải Đông Thanh, Kim Phi đã để cho Tiểu Ngọc liên hệ cho quận Bình Giang và thành Du Quan trước.
Hôm nay thư hồi âm từ quận Bình Giang đã về, tất cả đều bình thường.
Nhưng thành Du Quan vẫn chưa có tin tức gì, Kim Phi cực kỳ lo lắng, cứ hai ngày gặp Tiểu Ngọc lại hỏi một lần.
Đáng tiếc, mỗi lần như vậy đều không có được câu trả lời y muốn.
Lần này cũng vậy, Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Vẫn chưa…”
“Xem ra người Đông Man đã bố trí Hải Đông Thanh bên thành Du Quan kia rồi.”
Kim Phi bất lực thở dài: “Chỉ mong Thiết Tử có thể kiên trì tới khi Trấn Viễn số 1 tới!”
Bên ngoài thành Du Quan chính là Đông Man, nơi Hải Đông Thanh nhiều tới mức thừa thãi.
Chỉ cần bố trí mấy con Hải Đông Thanh ở bên ngoài là đã có thể chặn được tất cả bồ câu đưa thư muốn vào hay ra thành.
Trấn Viễn số 1 là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên Kim Phi chế tạo ở Đông Hải, ngày hôm qua đã nó đã mang theo các loại vật tư xuất phát tới Đông Hải, rồi từ Đông Hải tới phía Bắc của Bột Hải, tiếp tế cho Lưu Thiết.
“Ca ca của ta làm việc ổn thỏa như vậy, nhất định có thể kiên trì được!”
Tiểu Ngọc nhìn về phía Đông Bắc, cầu nguyện cho ca ca của mình.
...
Ở thành Du Quan, Lưu Thiết - người mà Kim Phi và Tiểu Ngọc nói tới, bây giờ đang đứng trên thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngày Tấn vương tấn công đội bay, người Đông Man cũng bắt đầu tấn công vào thành Du Quan.
Đầu tiên Lưu Thiết phái ra bốn chiếc phi thuyền, chuẩn bị ném bom xuống đoàn kỵ binh của quân địch.
Nhưng phi thuyền vừa mới ra khỏi thành, người Đông Man đã thả ba con Hải Đông Thanh ra.
Phi thuyền bị Hải Đông Thanh xé rách túi cầu ngay trước mắt các nhân viên hộ tống, rơi xuống đất, nát hết cả người.
Lưu Thiết còn chưa kịp sai người ra đưa thi thể của đồng đội và phi thuyền về, kỵ binh của Đông Man đã ào tới.
Trận chiến tấn công thành tàn khốc diễn ra từ đó.
Các nhân viên hộ tống không ngờ quân địch có thể phá hỏng cả phi thuyền, bị đánh không kịp trở tay. Chờ tới khi Lưu Thiết ổn định lại tinh thần của cả đội để tiến hành phòng ngự, kỵ binh của người Đông Man đã tới ngay dưới chân thành.
Cũng may Lưu Thiết làm việc từ trước tới nay vẫn luôn ổn thỏa, cho dù có phi thuyền và bom chớp sáng áp chế được kỵ binh, nhưng ngay sau khi tiếp nhận thành Du Quan, anh ta vẫn lắp không ít xe ném đá ở trên tường thành.
Nhờ vậy, họ mới có thể chống đỡ kịp thời cuộc tấn công này của người Đông Man.
Đặc biệt máy bắn đá phát huy công dụng rất lớn.
Để đánh bại quân địch, Lưu Thiết không chỉ cho đá vào xe ném đá mà còn bỏ cả dầu hỏa và bom chớp sáng vào.
Loại hỗn hợp này có sức sát thương lớn hơn nhiều so với chỉ mình đá.
Mỗi lần dùng xem đá đều có thể gây thương vong cho người Đông Man.
Tương đối mà nói, lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã yếu hơn nhiều.
Khi bắn thẳng, cung nỏ hạng nặng như một chuỗi xâu, một mũi tên có thể bắn xuyên qua nhiều kỵ binh cùng một lúc, nhưng bắn xuống từ trên tường thành, một mũi tên chỉ có thể bắn chết được một kỵ binh.
Còn nếu không may, ngắm không chính xác, có khi không bắn trúng cái nào.
Sau khi phát hiện được điều này, Lưu Thiết lập tức sai người dỡ hầu hết cung nỏ hạng nặng xuống, thay bắn xe ném đá.