Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyền thuyết thứ hai là có một thương nhân tên là Trần Chấn Long, cùng với con trai của mình là Trần Kinh Luân cùng nhau đi đến Lữ Tống để buôn bán, lúc đó Lữ Tống là thuộc địa của người Châu u, họ bảo vệ khoai lang rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện có người có ý đồ đối với khoai lang hoặc mang hạt giống đi nơi khác thì sẽ giết ngay tại chỗ.

Hai cha con Trần Chấn Long và Trần Kinh Luân đã đánh lừa kiểm tra bằng cách bện dây khoai lang thành dây gai để đan giỏ, sau đó phủ một lớp bùn lên trên dây gai, nhờ vào cách này họ đã may mắn tránh được kiểm tra và mang khoai lang về nước.

Dù là cách giải thích nào đi chăng nữa thì cũng cho thấy rằng các thế hệ đi trước đã phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào mới có thể mang khoai lang về nước.

Thực ra trong lòng Kim Phi hiểu rõ, y phải học theo những thực dân Châu u kia, nghiêm cấm không cho rong biển và các kĩ thuật liên quan truyền ra bên ngoài.

Mặc dù kĩ thuật này rất là đơn giản, khó mà giữ được lâu, nhưng có thể giữ được ngày nào hay ngày đấy.

Đáng tiếc Kim Phi không phải bọn thực dân, trong lòng Kim Phi người dân Đông Man cũng không phải dị tộc mà là con cháu Viêm Hoàng đi sai đường vẫn chưa thức tỉnh.

Y có thể giết những quý tộc quyền quý ở Đông Man nhưng để y tàn sát những người dân Đông Man thì y không làm được.

Nếu Đông Man đổi thành nước X ở Đông Dương, Kim Phi có lẽ sẽ có thể làm như vậy.

Đáng tiếc Đông Man không phải là Đông Dương, thậm chí trong nội tâm của Kim Phi còn hy vọng rằng những kĩ thuật liên quan đến rong biển có thể nhanh chóng truyền đến Đông Man, để người dân Đông Man có thể sống lâu thêm một chút.

Đây cũng là lý do Kim Phi không muốn làm Hoàng đế, mà là càng ngày càng coi trọng Cửu công chúa và viện Khu Mật.

Y hiểu rằng bản thân y không thể làm một vị Hoàng đế đầy trách nhiệm, thậm chí có thể đưa Đại Khang xuống vực thẳm.

“Tiên sinh, vậy ta sẽ thực hiện theo kế hoạch trước đây phải không ạ?” Giang Văn Văn hỏi.

Nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, mặc dù Giang Văn Văn không thể hiểu quyết định của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, Giang Văn Văn chỉ có thể tuân thủ.

“Đi đi” Kim Phi gật đầu đồng ý.

“Dạ!”Giang Văn Văn chào Kim Phi rồi quay người đi về phía nhà ăn.

“Quốc sư đại nhân, ngài chờ một chút, ta sẽ đi xào vài món ăn cho ngài.”

Biết Kim Phi thích ăn những món xào, nhân viên nhà bếp Lão Hứa cũng đứng dậy chuẩn bị về xào thức ăn.

Sau khi bị việc này làm phiền lòng, Kim Phi còn đâu tâm trạng ăn uống nữa?

Hơn nữa bây giờ y cũng không muốn gặp mặt công chúa Lộ Khiết.

Y xua tay nói: “Thôi, ta không đói, ngươi về đi!”

Nói xong, y cũng mặc kệ nhân viên nhà bếp giữ lại, cùng với đám người Thiết Chùy rời đi.

Sau khi đã đi xa, Thiết Chùy bước nhanh hai bước đuổi kịp Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, không quan tâm đến những người thợ mà công chúa Lộ Khiết mang đến thật sao?”

Thiết Chùy là cận vệ của Kim Phi, thường xuyên nghe được những tin tức bí mật, nhưng anh ta vẫn luôn giả câm giả điếc, hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình.

Nhưng hôm nay anh ta thực sự không thể nhịn được nữa.

“Không cần quan tâm, bọn họ không thể học được những kĩ thuật nòng cốt đâu, để họ đi học những kĩ thuật đơn giản cũng không sao.” Kim Phi nói: “Hơn nữa, muốn câu cá nhưng không chịu thả mồi thì làm sao cá cắn câu?”

“Câu cá?”Thiết Chùy sửng sốt một lát: “Tiên sinh muốn câu cá gì? Xin ngài nói rõ!”

Anh ta đương nhiên biết mồi cá mà Kim Phi nói là ý gì, nhưng thật sự không biết cá mà Kim Phi muốn câu là gì?

Kim Phi vừa nãy đã hối hận bản thân lỡ miệng nói quá nhiều, đã tiết lộ phương hướng chiến lược của mình.

Lời trước khi nói ra thì thuộc về bản thân y, nhưng một khi nói ra rồi thì không thể thu hồi được nữa.

Mặc dù Kim Phi tin tưởng nhân viên nhà bếp và Giang Văn Văn sẽ không tự ý tiết lộ lời nói của y ra ngoài, nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một tai họa ngầm.

Ngộ nhỡ bọn họ cũng lỡ miệng nói ra thì sao?

Một lần phạm lỗi như vậy đã rất nghiêm trọng rồi, tại sao y lại có thể trong một thời gian ngắn phạm lỗi lần hai chứ?

Vì vậy Kim Phi xua tay nói: “Không có ý gì cả!”


Nói xong, y không quan tâm đến Thiết Chùy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK