Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tướng công, ta cũng biết nên bắt cá, nhưng không có mồi nên không câu được.”
Đường Tiểu Bắc nói với vẻ mặt buồn rầu.
Chiếc thuyền cứu sinh này là chiếc mà Đường Tiểu Bắc lúc trước dùng để thả câu, trên thuyền có hai cái cần câu nhưng lại chẳng có mồi.
Trong nửa tháng vừa rồi, Đường Tiểu Bắc thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không câu được con cá nào.
“Không có mồi thì chúng ta nghĩ cách tìm moi.
Kim Phỉ nói: “Mấy ngày trước ta có thấy một đàn tôm, chúng ta có thể nghĩ cách bắt một ít, không chỉ để ăn mà còn có thể dùng chúng để câu cá.”
“Ta cũng thấy bầy tôm đó, nhưng chúng ở mãi sâu dưới biển, chúng ta lại không có lưới đánh cá nên không thể bắt được!” Đường Tiểu Bắc nói.
“Không có lưới đánh cá, vậy thì làm một
-‘ĩ ” cái.
Kim Phi vừa nói vừa cởi áo khoác dài của
mình ra.
Lúc này đang là mùa hè, y vốn dĩ đã mặc rất ít, sau khi cởi áo khoác dài ra, trên người chỉ còn một cái quần đùi.
Ba người ở trên cùng một chiếc thuyền nhỏ lâu như thế, giữa họ cũng chẳng còn bí mật gì nữa.
Đường Tiểu Bắc thì không nói, ngay cả Bắc Thiên Tâm cũng chỉ đỏ mặt một chút, rồi sau đó bình thường trở lại, đưa tay ra cầm lấy áo khoác dài: “ở Giang Nam, ta và tỷ tỷ từng học đan lưới, để ta làm cho.”
Dứt lời, cô ấy rút dao găm ở bên hông ra, bắt đầu cắt áo khoác dài.
Ba người mất hơn nửa ngày để chế tác chiếc áo khoác dài của Kim Phi thành chiếc lưới đánh cá đơn giản.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, họ không gặp được đàn tôm nào.
Cho dù cả ba người chỉ ăn mỗi ngày một bữa thì than đá và lương khô cũng ngày càng ít đỉ.
Đề giảm sự tiêu hao thể lực, ba người đều cuộn mình dưới lều che nắng, nếu không cần thì sẽ không động đậy.
“Tướng công, chàng nói xem chúng ta có
thể sống sót trở về không?”
Đường Tiểu Bắc chán nản vẻ một vòng tròn lên ngực của Kim Phì: “Muội thèm món sườn nướng Nhuận Nương làm ghê”
Nói xong, cô ấy không nhịn được mà chảy cả nước miếng.
Hôm nay mỗi một giọt nước đều rất quý giá, nên ngay sau đó nước miếng lại bị chính cô ấy nuốt lại.
“Chắc chắn có thể trở về!”
Kim Phỉ vỗ lưng Đường Tiểu Bắc: “Mùa hè gió Đông nhiều, nói không chừng chúng ta sắp được thổi vào bờ rồi đây. Hơn nữa, Hạ Nhỉ và Vũ Dương cũng sẽ phái người đi tìm chúng ta thôi.”
“Có khỉ ngày mai mở mắt ra, chúng ta đã dạt vào bờ rồi cũng nên.”
“Chỉ mong là vậy!” Đường Tiểu Bắc thở dài: “Cũng không biết Hạ Nhỉ tỷ tỷ thế nào rồi.”
“Chắc chắn họ cũng đang rất ổn!” kim Phỉ nhẹ nhàng nói.
“Ừ!” Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nhưng cô ấy lại không thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Kim Phi.
Cuộc sống trôi dạt trên biển rất buồn chán,
nên Kim Phi tự mình ngẫm lại những chuyện xảy ra sau khỉ sống lại, cũng dần hiểu ra nhiều chuyện.
Bọn quyền quý đã dám ra tay với y, đương nhiên chúng cũng sẽ không tha cho làng Tây Hà.
Tuy nhiên, nói cho Đường Tiểu Bắc những chuyện này chỉ khiến cô ấy thêm lo lắng, nên Kim Phi không nói gì thêm.
Y đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, Bắc Thiên Tầm đang nằm bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy.
Bởi vì quá đột ngột nên chiếc thuyền nhỏ suýt lật.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ cẩn thận một chút, nếu thuyền lệch thì chúng ta sẽ chết đây.”
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đứng dậy ổn định thuyền.
“Thiên Tâm, cô phát hiện ra cái gì à?”
Kim Phi cầm cái lưới đánh cá đơn giản lên, nhìn về phía mặt biền.
Y nghĩ Bắc Thiên Tâm có lẽ đã nhìn thấy một đàn tôm hay cá gì đó.
Nhưng Bắc Thiên Tâm lại chỉ về hướng
Bắc và nói: “Tiên sinh, ngài nhìn kìa!”
Kim Phỉ nheo mắt lại, nhìn thấy một chấm đen nhỏ mơ hồ trên mặt biển.
Y vội vàng cầm kính viễn vọng lên, nhắm vào chấm đen nhỏ kia.
“Là đảo, một hòn đảo nhỏ!”
Nhịp tim của Kim Phi đập nhanh hơn.
Đường Tiểu Bắc thấy vậy cũng kinh ngạc đứng lên, cướp luôn kính viễn vọng từ tay Kim Phi.
“Đúng là đảo kìa, trên đảo còn có cây cối nữa!”
Đường Tiểu Bắc kích động tới mức chảy nước mắt.
Lênh đênh trên biển lâu như vậy, ngày nào cũng phải ăn uống vệ sinh trên thuyền cứu sinh bé tí này, Đường Tiểu Bắc sắp phát điên tới nơi fôỉ.
Bắc Thiên Tầm thì thẳng thừng hơn, cầm lấy cái mái chèo, cố hết sức chèo thuyền về phía chấm đen nhỏ kia.
Kim Phi cũng cầm lấy một cái mái chèo khác, phối hợp với Bắc Thiên Tầm.
Nhìn thì có vẻ gần, nhưng họ phát hiện cái
chấm đen nhỏ vào giữa buổi sáng, mãi đến giữa buổi chiều mới tới được hòn đảo nhỏ.
Cả ba người không lên ngay, mà chèo thuyền đi vòng quanh hòn đảo này trước.
Hòn đảo này không quá lớn cũng không quá nhỏ, tình từ Nam ra Bắc tầm ba bốn dặm, Đông sang Tây thì khoảng hai dặm.
Tuy nhiên, thảm thực vật ở nơi này lại cực kỳ tươi tốt, không chỉ có cây cối, mà Kim Phi còn thấy được từng lớp cỏ dại.
Ba người đậu thuyền trên bãi cát phía Nam, Bắc Thiên Tâm là người đầu tiên nhảy xuống.
“Tiên sinh, phu nhân, ta lên đảo xem trước, không có gì nguy hiểm thì hai người hẵng lên”
“Ta đi cùng cô nhé?” Kim Phi hỏi: “Lỡ như trên đảo có nguy hiểm, chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau”
“Không cần đâu, nếu có nguy hiểm, một mình ta có thể chạy nhanh được, với lại không thể để phu nhân ở đây một mình được” Bắc Thiên Tâm lắc đầu.
“Được rồi, vậy cô cẩn thận nhé.”
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý-
Với bản lĩnh của Bắc Thiên Tầm, y đi theo có khi còn làm gánh nặng cho cô ấy, chi bằng ở lại đây trông thuyền cùng Đường Tiểu Bắc.
Sau khi Bắc Thiên Tâm lên đảo, Kim Phi giương nỏ lên đầu thuyền, chĩa về phía bãi cát.
Nếu như có người hoặc thú dữ đuổi theo Bắc Thiên Tầm, y có thể hỗ trợ ngay lập tức.
Nửa canh giờ sau, Bắc Thiên Tâm quay trở lại lại, trong tay áo còn căng phồng ra, trên tay là một con thỏ.
“Thiên Tầm, con thỏ này đâu ra thế?” Đường Tiểu Bắc không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Bắt được trên đảo đấy!” Bắc Thiên Tâm hưng phấn nói: “Trên đảo nhiều thỏ lắm!”
“Có người không?” Kim Phi nhíu mày hỏi.
Hòn đảo này cách đất liền không biết bao xa, sao lại có thỏ được chú?
“Có người, nhưng đã chết rồi”
Bắc Thiên Tâm nói: “Đi xuyên qua khu rừng sau bãi cát này, đi thêm một dặm về phía Bắc nữa, ở đó có một ao nước nhỏ, bên cạnh là một ngôi nhà đá, bên trong có người chết, quần áo cũng mục nát hết, trông có vẻ người này đã chết được ít nhất mười mấy năm.”
“Ngoại trừ căn nhà đó, ta cũng đã lục soát cả hòn đảo và không còn aỉ khác nữa.”
“Hẳn là một người sống ẩn dật ở đây” Kim Phi nghe xong thì gật đầu nói: “Có lẽ thỏ cũng là người kia mang tới ”
“Phu nhân, người xem ta mang gì về này?”
Bắc Thiên Tầm mỉm cười với Đường Tiểu Bắc, đổ từ trong tay áo ra năm quả to như trứng gà.
“Lê?” Ánh mắt Đường Tiểu Bắc sáng rực lên: “Tỷ tìm ở đâu ra vậy?”
“Phía sau ngôi nhà đá kia có cây lê, là ta hái”
Bắc Thiên Tầm mỉm cười đưa lê cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cũng không khách khí, cầm lấy một quả rồi nhét vào miệng, còn không quên đút cho Kim Phi một quả.
Thật ra quả lê này rất nhỏ, lượng nước cũng không bằng quả Kim Phi ăn ở kiếp trước.
Nhưng ở trên thuyền nhỏ ăn lương khô lâu như vậy, đột nhiên được ăn một quả trái cây tươi, cảm giác thật sự rất tuyệt.
“Lớn tới chừng này rồi, đây là lần đầu tiên
ta thấy quả lê ngon như vậy!”
Đường Tiểu Bắc hôn lên mặt Bắc Thiên Tầm một cái: “Thiên Tâm tỷ tỷ, sau khỉ trở về, ta chắc chắn sẽ tổ chức hòn lễ cho tỷ với tướng công thật hoành tráng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK