Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật anh ta được Hoàng đế trọng dụng, nếu cần thiết, cho dù anh ta đánh Cửu công chúa một trận, có khả năng Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.

Nhưng cấp trên và cấp dưới có sự khác biệt, nếu anh ta nhận cái hành lễ này của Cửu công chúa, trở về không cần người trong gia tộc tra hỏi, cha anh ta cũng có thể đánh gãy chân anh ta.

Thấy thế Cửu công chúa lại đưa bức thư cho anh ta, đồng thời lại làm dáng vẻ định hành lễ.

Cô ấy đang chơi xấu.

“Được rồi”.

Tần Trấn bất đắc dĩ nhận lấy thư: “Nơi này đã bị lộ, không thích hợp ở lâu, điện hạ nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta phải lập tức sơ tán”.

Nói rồi anh ta cũng không đợi Cửu công chúa đáp lời, cáu kỉnh xua tay xoay người rời đi.

Cửu Công chúa không để tâm, lấy quân đao mang theo bên người kiếm cắt sợi dây trói Thấm Nhi và nói: “Thấm Nhi, Châu Nhi, hai ngươi lập tức đi thu dọn đồ đạc, chúng ta nên đi rồi”.

“Tần tướng quân, ngài nói luôn với điện hạ Kim tiên sinh sắp đến kinh thành rồi, thế chẳng phải không còn nhiều chuyện thế nữa sao?”

Ở ngoài sân, Liêu Ấn đi theo phía sau Tần Trấn nói.

“Vậy sao ngài không nói?”

Tần Trấn buồn bực liếc nhìn Liêu Ấn.

Liêu Ấn mỉm cười, không đáp lời.

Lúc đầu Thổ Phiên từ chối hòa hiếu kết giao, một lý do trong đó là Cửu công chúa không giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, dây dưa không rõ với Kim Phi trước khi thành hôn.

Mặc dù Trần Cát biết đây là cái cớ của Thổ Phiên nhưng vẫn sai người đi nghe ngóng.

Trước đó Kim Phi và Cửu công chúa là trong sạch nhưng sau đó lại không như thế.

Hơn nữa Kim Phi chưa từng nghĩ sẽ giấu nên không ít lần làm cử chỉ thân mật không hợp quy tắc với Cửu công chúa.

Chuyện của hai người gần như công khai một nửa ở làng Tây Hà, dĩ nhiên Trần Cát cũng biết tin.

Đường đường là công chúa, còn là công chúa mà mình yêu thương nhất, lại dây dưa với một Nam tước ở vùng nông thôn. Khi vừa nhận được tin, Trần Cát suýt nữa tức nổ phổi.

Giam lỏng Cửu công chúa ở trang viên, thật ra cũng có ý trừng phạt.

Mẹ của Cửu công chúa – Khánh phi cũng bị liên lụy, dạo này bị Hoàng đế mắng nhiều lần.

Khánh phi ngẫm nghĩ một lúc, lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện, bèn tìm người đi hỏi Khánh Quốc công.

Sau đó Khánh phi cũng biết chuyện của Cửu công chúa và Kim Phi.

Ngược lại với Trần Cát, Khánh phi cực kỳ hài lòng với chuyện này, sau đó còn tìm cơ hội khuyên Trần Cát.

“Bệ hạ, mặc dù Kim Phi chỉ là một Nam tước, nhưng tài năng của y không thua kém bất kỳ Quốc công nào, hơn nữa lại giỏi dẫn quân đánh trận, chắc chắn văn võ song toàn, gả Văn Nhi cho y cũng không phải là bẽ mặt. Chẳng phải bệ hạ trước giờ vẫn luôn thích thơ ca của y đó sao?”

“Nhưng y đã thành hôn rồi”.

“Thành hôn thì có làm sao, bệ hạ hạ chỉ bảo y ly hôn với vợ cũ, cưới Văn Nhi, vậy chẳng phải được rồi sao?”

“Đây cũng là một cách…”

Kim Phi và Cửu công chúa vốn dĩ ván đã đóng thuyền, trừ khi Trần Cát phạt Cửu công chúa bỏ vào lồng lợn, nếu không chỉ có thể chấp nhận.

Có lẽ lời khuyên của Khánh phi có tác dụng, Trần Cát cũng bắt đầu khuyên nhủ mình chấp nhận đứa con rể Kim Phi này.

Nhưng không đợi đến lúc ông ta đưa ra quyết định ban hôn thì người Khiết Đan đã tấn công vào.

Đối mặt với nguy hiểm, Trần Cát lập tức nghĩ đến Kim Phi và Khánh Hoài.


Khánh Hoài đang đề phòng người Đảng Hạng ở thành Vị Châu, không thể đến tiếp viện, thế là Trần Cát lập tức cử người tìm đến Lạc Lan, nhờ cô ấy gửi thư cho Kim Phi, bảo Kim Phi dẫn quân Trấn Viễn về kinh thành tận trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK