Huyện lệnh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lão trưởng trấn: "Lão La, ta có một cách, có lẽ ngươi phải vất vả chút!"
"Hồ huyện lệnh, ngài cứ việc ra lệnh đi, chỉ cần có lợi cho người dân, Lão La ta không sợ vất vả!"
Lão trưởng trấn vỗ ngực bảo đảm.
Huyện lệnh gật đầu, ghé vào tai lão trưởng trấn nói ra kế hoạch của mình.
Lão trưởng trấn vừa nghe vừa gật đầu.
Hơn mười phút sau, lão trưởng trấn dẫn theo trợ lý và hai nhân viên văn phòng đi về phía vùng đất hoang bên ngoài trấn.
Ông ta vừa rời khỏi sân không xa, có mấy người dân chặn lại: "La trưởng trấn, ngày quản người nhà họ Hà đi, bọn họ quá độc đoán rồi!"
"Đúng vậy, mảnh đất lớn như vậy, mấy trăm mẫu đất, bọn họ chỉ tùy tiện đào hai xẻng đã coi là của bọn họ rồi!"
"Các ngươi cũng đừng làm khó trưởng trấn nữa, không nhìn thấy đầu La trưởng trấn bị bọn họ đánh vỡ sao?"
"Bọn họ cũng quá vô pháp vô thiên rồi mà, La trưởng trấn, hay là chúng ta tổ chức dân quân bắt bọn họ đưa đến huyện đi!"
……..
Hiện nay Xuyên Thục khai chiến khắp nơi, thiết hụt binh lính, mỗi huyện đều được trang bị một số binh phủ, nhưng các đơn vị cấp trấn thì chỉ bổ nhiệm một trấn trưởng và một vài nhân viên văn phòng, không có trang bị lực lượng vũ trang.
Nhưng các trấn làng đều có thể thành lập đội dân quân, tiến hành huấn luyện cơ bản trong thời gian nông nhàn, nếu có thổ phỉ hoặc là gặp phải hổ, thì dân quân phải tổ chức để tự bảo vệ mình.
Nói thẳng ra là, dân quân cũng gần giống với đội đánh hổ lúc trước, chỉ là tình hình hiện tại đặc biệt, triều đình giao cho bọn họ một số quyền thực thi pháp luật cơ bản, có thể coi là một tổ chức nửa chính thức nửa tư nhân.
Ba huynh đệ nhà họ Hà có lòng chiếm đất, ngoại trừ ba huynh đệ có thể đánh được thì còn có một đám côn đồ tụ tập dưới trướng, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Ngày hôm qua có người bảo lão trưởng trấn tổ chức dân quân trấn áp bọn họ, chỉ là theo quy định, trừ khi gặp phải mãnh thú như hổ tấn công, hoặc bị thổ phỉ, kẻ địch tấn công bất ngờ, nếu không việc điều động dân quân phải được báo trước.
Mặc dù ba huynh đệ nhà họ Hà chiếm đất rất đáng ghét, nhưng nghiêm túc mà nói, không đáp ứng được điều kiện điều động dân quân.
Mặc dù đầu lão trưởng trấn bị đập vỡ, nhưng hòn đá bay từ trong rừng cây ra, ai cũng không thể xác nhận rằng đó là do đám người ba huynh đệ nhà họ Hà đánh.
Ngoài ra, lão trưởng trấn cũng không muốn chuyện xấu trong trấn bị truyền đến huyện, nên ông ta không báo cáo lên trên, ông ta nghĩ đến việc tìm ba huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, tranh thủ giải quyết chuyện này ở trấn Tân Nguyệt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp tìm huynh đệ nhà họ Hà đàm phán, huyện lệnh đã dẫn binh phủ đến rồi.
Mặc dù điều này khiến lão trưởng trấn cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng cũng lập tức có tự tin.
Giơ tay ngăn lại, chặn lại tiếng ồn ào của người dân, ông ta lớn tiếng nói: "Mọi người yên tâm, bây giờ ta đi tìm huynh đệ nhà họ Hà tranh luận, hôm nay nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho mọi người!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, mọi người lập tức đi theo lão trưởng trấn và nhân viên văn phòng đi đến khu đất hoang.
Sau khi mọi người đi xa, huyện lệnh và đám binh phủ mặc thường phục bước ra khỏi sân trước đó.
Bọn họ cũng không tỏ rõ thân phận, mà tản ra, theo người dân đi đến khu đất hoang.
Trên đất hoang, ba huynh đệ nhà họ Hà và đám côn đồ đang ngồi dưới một bóng cây nói khoác, thấy trưởng trấn dẫn một nhóm người đến, ba huynh đệ nhà họ Hà hỏi: "Đại ca, hình như trưởng trấn đến gây sự đó!"
"La trưởng trấn yếu đuối đó, dám gây sự gì chứ?"
Lão nhị nhà họ Hà khinh thường nói: "Hôm qua A Kiều đánh vỡ đầu ông ta, đến cái rắm ông ta cũng không dám đánh nữa mà?"
Trước khi lão trưởng trấn trở thành trưởng trấn, ông ta là một người có học ở địa phương, cũng nổi tiếng là người tốt bụng, vui vẻ với mọi người.
Ông ta có thể trở thành trưởng trấn, là vì trong cuộc bầu cử đầu tiên, yêu cầu trưởng trấn nhất định phải biết chữ, nhưng những người trung niên biết chữ khác trong trấn đều xuất thân từ địa chủ nên đã bị loại thẳng.
Miễn cưỡng tập hợp được vài ứng cử viên, lão trưởng trấn là người được yêu thích nhất, nên được trúng tuyển.
Cũng may sau khi trở thành trưởng trấn, ông ta vẫn luôn cần mẫn làm việc, không bao giờ bắt nạt người dân, người dân cũng dần dần công nhận ông ta.