Hai cận vệ đi trước dò đường lúc mới bắt đầu không hề để ý, sau khi thấy cảnh này, lập tức giương cao tinh thần, đồng thời lấy hắc đao ra khỏi vỏ, tay phải cầm đao, tay trái sờ xuống súng kíp bên hông.
Nhưng vào lúc này, có mấy vật đen thùi lùi từ trong rừng cây bay ra.
Hai cận vệ này còn chưa nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhi ở phía sau: “Cẩn thận, là lựu đạn đó!”
Nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhị, cận vệ cánh trái theo bản năng nằm sấp xuống, mà cận vệ cánh phải thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm lựu đạn, muốn chờ
sau khi lựu đạn rơi xuống, bọn họ sẽ nhặt lên rồi ném lại.
Đáng tiếc khi kẻ kia ném lựu đạn đã tính toán kỹ thời gian rồi, lựu đạn bỏ túi rơi xuống đất sau đó nổ luôn.
Đám cận vệ cánh trái trực tiếp bay ra ngoài, mặt nổ tung thành một đám máu.
Nhân viên hộ tống ngã xuống cũng bị lựu đạn nổ bay người, sau đó mặt ngẩng lên trên, không rõ sống chết.
Có tổng cộng bốn trái lựu đạn bay ra từ trong rừng, hai trái nhắm vào hai cận vệ, hai trái còn lại thì nhằm vào Kim Phi đang được đám cận vệ che chắn.
Cũng may Kim Phi cách tử sĩ kia khá xa, lựu đạn bay tới vị trí cách Băng Nhi mười mấy mét sau đó bắt đầu rơi xuống.
Băng Nhi đoán được quỹ đạo của lựu đạn, nhận ra mình khó mà ngăn cản được hai trái lựu đạn kia, bèn xoay người nấp sau một hòn đá.
Giây tiếp theo, hai trái lựu đạn đồng thời rớt xuống đất, sau đó lần lượt phát nổ!
May mà vụ nổ cách Kim Phi và cận vệ mười mấy mét, hơn nữa bọn họ còn núp sau ngựa chiến, nên không ai bị thương.
Nhưng ba con ngựa chiến ngăn ở phía trước cản vụ nổ đã trúng chưởng rồi.
Một con ngựa chiến bị mảnh đạn đâm trúng cổ, lập tức ngã đùng ra chết, hai con khác thì bị cát sắt bắn trúng, hí lên một tiếng, giấy dụa khỏi sự khống chế của cận vệ, chạy như điên ra khỏi quan đạo.
Vòng tròn được tạo thành từ ngựa chiến cũng bởi vậy mà chết đi hơn nửa.
Điều đáng sợ nhất chính là, ngựa chiến vừa mới chạy ra, giây tiếp theo, mũi tên lại từ bốn phía trong rừng bắn ra, tử sĩ bắn tên ban nấy đã nạp đủ tên rồi.
Không có ngựa chiến ngăn cản, Băng Nhi cũng không cứu kịp, đứng chắn ở trước mặt Kim Phi chỉ có cận vệ mà thôi.
Muốn sống là bản năng của con người, đối mặt với mũi tên bay tới, suy nghĩ đầu tiên của cận vệ chính là phải chính là né tránh, nhưng bọn họ nhớ tới Kim Phi hãng còn ở phía sau bọn họ, thế là đám cận vệ cố gắng kìm bản năng này của
mình xuống, vẫn đứng cản trước mặt Kim Phi.
Chỉ là bọn họ cũng chỉ nâng cánh tay lên, dùng phần giáp che chắn cho cổ và gương mặt.
Băng Nhi nghiêng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy mũi tên bắn vào hai cận vệ đứng ở đẳng trước.
Nhưng mũi tên không cắm lên người cận vệ, mà toàn bộ đều rơi xuống đất. Băng Nhi lập tức nhận ra, cận vệ chắc chắn có mặc giáp trong. “Mau, bảo vệ tiên sinh rút lui tới mỏm đá phía saul”
Đội phó vừa gào thét, vừa rút nỏ bên hông ra, bóp có nhắm thẳng lên không trung.
Vút!
Một tiếng còi sắc lẹm vang lên, mũi tên bay lên trời cao, sau đó nổ tung thành một làn khói đen.
Mấy cận vệ còn lại cũng như vậy, vừa che chắn cho Kim Phi rút lui, vừa lấy nỏ bên hông ra, bắn lên không trung.
Nhân viên hộ tống chỉ được bắt số mũi tên lệnh theo quy định đã đặt ra, màu sắc và số lượng của mũi tên lệnh khác nhau, thể hiện tình huống khác nhau, nếu như bắn sai, thì chẳng khác nào báo láo, nếu nghiêm trọng thì sẽ được đưa lên Quân Pháp Đường.
Nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.
Ví dụ như đội cận vệ của Kim Phi và Cửu công chúa, hơn một nửa trong số họ đều sẽ mang theo mũi tên lệnh.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ có thể bắn một lượng lớn mũi tên lệnh.
Chỉ cần các nhân viên hộ tống ở gần nhìn thấy, bất kể là đang làm gì, đều phải dừng việc đang làm, đi ứng cứu trước.
Chíu chíu chíu!
Mũi tên lệnh lần lượt được bắn lên, bảy làn khói đen xuất hiện trên bầu trời, hồi lâu không tan đi.
Trong phòng làm việc của trưởng xưởng trên núi Thiết Quán.
Tả Phi Phi đang ngồi trên ghế với khuôn mặt không vui, nghe mẹ mình càm ràm.
"Phi phi, con đừng chê mẹ dài dòng, sao mẹ không đi nói dài dòng với người khác mà chỉ nói với con chứ?”
Tả Trương Thị bực bội nói: "Bây giờ địa vị của con đều do người khác ban cho, chỉ khi con và con rể có đứa con riêng thì địa vị của con mới thật sự vững chắc, hôm nay con rể lên núi, cơ hội tốt như vậy, sao con không nắm chắc hả?”
Nhưng vào lúc này, có mấy vật đen thùi lùi từ trong rừng cây bay ra.
Hai cận vệ này còn chưa nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhi ở phía sau: “Cẩn thận, là lựu đạn đó!”
Nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhị, cận vệ cánh trái theo bản năng nằm sấp xuống, mà cận vệ cánh phải thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm lựu đạn, muốn chờ
sau khi lựu đạn rơi xuống, bọn họ sẽ nhặt lên rồi ném lại.
Đáng tiếc khi kẻ kia ném lựu đạn đã tính toán kỹ thời gian rồi, lựu đạn bỏ túi rơi xuống đất sau đó nổ luôn.
Đám cận vệ cánh trái trực tiếp bay ra ngoài, mặt nổ tung thành một đám máu.
Nhân viên hộ tống ngã xuống cũng bị lựu đạn nổ bay người, sau đó mặt ngẩng lên trên, không rõ sống chết.
Có tổng cộng bốn trái lựu đạn bay ra từ trong rừng, hai trái nhắm vào hai cận vệ, hai trái còn lại thì nhằm vào Kim Phi đang được đám cận vệ che chắn.
Cũng may Kim Phi cách tử sĩ kia khá xa, lựu đạn bay tới vị trí cách Băng Nhi mười mấy mét sau đó bắt đầu rơi xuống.
Băng Nhi đoán được quỹ đạo của lựu đạn, nhận ra mình khó mà ngăn cản được hai trái lựu đạn kia, bèn xoay người nấp sau một hòn đá.
Giây tiếp theo, hai trái lựu đạn đồng thời rớt xuống đất, sau đó lần lượt phát nổ!
May mà vụ nổ cách Kim Phi và cận vệ mười mấy mét, hơn nữa bọn họ còn núp sau ngựa chiến, nên không ai bị thương.
Nhưng ba con ngựa chiến ngăn ở phía trước cản vụ nổ đã trúng chưởng rồi.
Một con ngựa chiến bị mảnh đạn đâm trúng cổ, lập tức ngã đùng ra chết, hai con khác thì bị cát sắt bắn trúng, hí lên một tiếng, giấy dụa khỏi sự khống chế của cận vệ, chạy như điên ra khỏi quan đạo.
Vòng tròn được tạo thành từ ngựa chiến cũng bởi vậy mà chết đi hơn nửa.
Điều đáng sợ nhất chính là, ngựa chiến vừa mới chạy ra, giây tiếp theo, mũi tên lại từ bốn phía trong rừng bắn ra, tử sĩ bắn tên ban nấy đã nạp đủ tên rồi.
Không có ngựa chiến ngăn cản, Băng Nhi cũng không cứu kịp, đứng chắn ở trước mặt Kim Phi chỉ có cận vệ mà thôi.
Muốn sống là bản năng của con người, đối mặt với mũi tên bay tới, suy nghĩ đầu tiên của cận vệ chính là phải chính là né tránh, nhưng bọn họ nhớ tới Kim Phi hãng còn ở phía sau bọn họ, thế là đám cận vệ cố gắng kìm bản năng này của
mình xuống, vẫn đứng cản trước mặt Kim Phi.
Chỉ là bọn họ cũng chỉ nâng cánh tay lên, dùng phần giáp che chắn cho cổ và gương mặt.
Băng Nhi nghiêng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy mũi tên bắn vào hai cận vệ đứng ở đẳng trước.
Nhưng mũi tên không cắm lên người cận vệ, mà toàn bộ đều rơi xuống đất. Băng Nhi lập tức nhận ra, cận vệ chắc chắn có mặc giáp trong. “Mau, bảo vệ tiên sinh rút lui tới mỏm đá phía saul”
Đội phó vừa gào thét, vừa rút nỏ bên hông ra, bóp có nhắm thẳng lên không trung.
Vút!
Một tiếng còi sắc lẹm vang lên, mũi tên bay lên trời cao, sau đó nổ tung thành một làn khói đen.
Mấy cận vệ còn lại cũng như vậy, vừa che chắn cho Kim Phi rút lui, vừa lấy nỏ bên hông ra, bắn lên không trung.
Nhân viên hộ tống chỉ được bắt số mũi tên lệnh theo quy định đã đặt ra, màu sắc và số lượng của mũi tên lệnh khác nhau, thể hiện tình huống khác nhau, nếu như bắn sai, thì chẳng khác nào báo láo, nếu nghiêm trọng thì sẽ được đưa lên Quân Pháp Đường.
Nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.
Ví dụ như đội cận vệ của Kim Phi và Cửu công chúa, hơn một nửa trong số họ đều sẽ mang theo mũi tên lệnh.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ có thể bắn một lượng lớn mũi tên lệnh.
Chỉ cần các nhân viên hộ tống ở gần nhìn thấy, bất kể là đang làm gì, đều phải dừng việc đang làm, đi ứng cứu trước.
Chíu chíu chíu!
Mũi tên lệnh lần lượt được bắn lên, bảy làn khói đen xuất hiện trên bầu trời, hồi lâu không tan đi.
Trong phòng làm việc của trưởng xưởng trên núi Thiết Quán.
Tả Phi Phi đang ngồi trên ghế với khuôn mặt không vui, nghe mẹ mình càm ràm.
"Phi phi, con đừng chê mẹ dài dòng, sao mẹ không đi nói dài dòng với người khác mà chỉ nói với con chứ?”
Tả Trương Thị bực bội nói: "Bây giờ địa vị của con đều do người khác ban cho, chỉ khi con và con rể có đứa con riêng thì địa vị của con mới thật sự vững chắc, hôm nay con rể lên núi, cơ hội tốt như vậy, sao con không nắm chắc hả?”