Cách đây một thời gian, quân Dã Lang trên Cao Nguyên đã cố gắng tấn công đập Đô Giang nhưng bị chiến đội áo giáp đen do Hầu Tử và Đại Tráng chỉ huy đánh bại.
Sau cuộc chiến, Đại Tráng đã sắp xếp vài chiếc phi thuyền chở sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ - Nathan quay lại Cao Nguyên. Kim Phi đã quay lại từ trước và cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện này.
“Có vấn đề gì sao?” Kim Phi hỏi.
Bình thường, chỉ cần phi thuyền chở chiến đội áo giáp đen quay trở lại đội ngũ là được, không cần đến báo cáo với Cửu công chúa.
Nếu như đến báo cáo, điều đó có nghĩa là có gì đó bất thường đã xảy ra.
Quả nhiên, Tiểu Ngọc gật đầu trả lời: “Đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ cũng đi phi thuyền!”
“Bọn họ gấp gáp như vậy sao?” Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.
Cửu công chúa cau mày hỏi: “Chẳng lẽ trên Cao Nguyên xảy ra chuyện bất ngờ sao?”
Lúc đầu, Kim Phi cho Lý Địch đến Cao Nguyên là để cậu bé tìm cách hợp tác với một bộ lạc trên Cao Nguyên, từ đó nắm được tình hình trên Cao Nguyên, nhằm chuẩn bị cho việc bình định Cao Nguyên sau này.
Bộ lạc Hắc Hổ là đối tượng hợp tác được Lý Địch đưa về từ Cao Nguyên, nhưng trước cuộc đàm phán, Cửu công chúa đã đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc để bộ lạc Hắc Hổ phải hoàn toàn thuần phục Đại Khang, sứ giả Nathan không đồng ý, nói sẽ trở về Cao Nguyên thương lượng với thủ lĩnh một chút.
Cuộc đàm phán liên quan đến hai đất nước như thế này đều có thể gọi là cuộc chiến lâu dài, kiểu hợp tác như này cũng phải qua qua lại lại đến rất nhiều năm.
Cửu công chúa đã đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc, nhưng thật ra đó chỉ là đang hét giá trên trời, để chuẩn bị kì kèo với đối phương.
Nếu đã có ý định lôi kéo thì trong những tình huống bình thường, nếu bộ lạc Hắc Hổ có ý định muốn hợp tác mạnh mẽ cũng sẽ không để ý đến chuyện này, chỉ bằng cách này mới có cơ sở để tiếp tục đàm phán.
Nhưng phi thuyền vừa mới chở sứ giả trở về, bộ lạc Hắc Hổ cũng đã cử một đoàn sứ giả đến luôn, chuyện này quá gấp rút rồi.
Kim Phi không quen biết thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ, cũng không biết tính cách hay phong cách làm việc của đối phương, nhưng y biết Nathan, biết với cách làm việc của Nathan thì ông ta sẽ không đồng ý với cách làm đó.
Nhưng đoàn sứ giả của đối phương thật sự đã đến đây, điều có có nghĩa là bộ lạc Hắc Hổ đã gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Sự thật chứng minh Cửu công chúa đã đoán đúng, Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng tập kích, thương vong nặng nề, do đó đối phương đã cử sứ giả đi theo phi thuyền đến gặp điện hạ và tiên sinh, nên tạm thời ta đã sắp xếp họ trong Hồng Lư Tự.”
“Người trên phi thuyền đã tới chưa?” Kim Phi hỏi.
“Tới rồi, đang chờ ở ngoài cửa.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Cho họ vào đi.” Kim Phi quay sang nói với Thiết Thế Hâm: “Thiết đại nhân, ngươi cũng khoan đi, ở lại cùng nghe xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Rõ” Thiết Thế Hâm đi cùng với Kim Phi trở lại ngự thư phòng.
Cửu công chúa cũng đặt tấu chương mình vừa cầm lên xuống.
Một lát sau, một chàng trai trẻ tuổi đi vào chung với Tiểu Ngọc, sau đó chào theo kiểu quân đội với Kim Phi và Cửu công chúa một cái.
“Liêu Nguyên, thuộc tiểu đội phi công, phân đội thứ ba, đại đội bảy của đội bay Kim Xuyên báo cáo thủ trưởng, xin chỉ thị!”
“Cực khổ rồi!” Kim Phi đáp lại bằng kiểu chào quân đội rồi hỏi: “Các ngươi đã thích nghi với Cao Nguyên chưa?”
“Phi công bọn ta rất ổn, có khoảng 30 % huynh đệ bị ảnh hưởng bởi bệnh khí, các triệu chứng đều khá nhẹ, nhưng các huynh đệ nhân viên hộ tống đi theo lại có các triệu chứng nặng hơn, hơn phân nửa các huynh đệ đều cảm nhận được bệnh khí, chỉ là có vài người bị nặng, vài người thì không.” Liêu Nguyên trả lời.
Vào thời phong kiến, người dân không có khái niệm về thiếu oxy, khi bị choáng đầu lúc đến Cao Nguyên đều cho là gặp phải chướng khí, do đó đều gọi chứng sợ độ cao là bệnh khí hoặc bệnh khí độc.
Kim Phi không muốn tấn công Cao Nguyên, ngoài việc quan tâm đến tình đồng bào ra, một lý do khác là khi đến chiến đấu ở Cao Nguyên, họ không chỉ phải đối mặt với kẻ địch mà còn phải chống lại chứng sợ độ cao, chúng sẽ làm giảm đi rất nhiều sức chiến đấu của nhân viên hộ tống.
Vào kiếp trước Kim Phi đã từng đi qua Cao Nguyên một lần, đã từng trải qua cảm giác sợ độ cao một lần, chính vì đã trải qua chuyện này nên y không muốn đến Cao Nguyên thêm lần nào nữa.
Nhiều người thấy mình có sức khỏe tốt có thể chống lại chứng sợ độ cao, nhưng thật ra chứng sợ độ cao này không liên quan đến thể lực cho lắm, một vài người thường xuyên vận động, có thể lực tốt đi nữa thì lúc đến Cao Nguyên vẫn bị hành chết lên chết xuống, vậy mà một người bình thường nhìn như ma cây, thế mà lúc đến Cao Nguyên lại không gặp phải bất kỳ vấn đề nào.