Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước, Kim Phi đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, bắt được nguyên soái chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, nhưng vì đối phương lại là người trong hoàng thất của Đảng Hạng, Phạm tướng quân sẽ không làm khó lão ta, sau này Đảng Hạng và Trần Cát đàm phán với nhau, muốn đưa nguyên soái chinh chiến phía Nam về.

Nhưng Kim Phi cũng mặc kệ, lão hoàng đế của Đạng Hạng - Lý Kế Sơn vẫn đang còn treo ở biên giới Hi Châu đấy thôi.

Đối mặt với tên vua to mồm này, Kim Phi dường như không nghe thấy, quay sang phía mấy người Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi: “Mọi người vất vả rồi, tranh thủ thời gian trở về uống chút canh nóng đi!”

Vì để hoàn thành nhiệm vụ lần này, quân Uy Thắng và các nữ công nhân đã nằm sấp trong tuyết cả một ngày một đêm, mặt của nhiều người đã lạnh tới mức sắp nứt cả ra.

“Kim Phi, bổn vương khuyên ngươi mau chóng thả ta ra, nếu không đại quân của bổn vương sẽ san bằng cả cái thành Du Quan này!”

Vua thấy Kim Phi không để ý tới hắn, biết rằng lễ nghi truyền thống của Đại Khang không ràng buộc được y, nên vội thay đổi kế sách, chuyển sang đe dọa trực tiếp.

Lần này không cần Kim Phi lên tiếng, Thiết Chùy đứng bên cạnh đã đi tới nhặt một mảnh giẻ rách lên, vo tròn lại rồi nhét vào miệng vua.

Cũng không biết lúc trước miếng giẻ kia dùng để làm gì, vua chỉ cảm thấy một mùi hôi thối cay nồng xộc thẳng vào đầu hắn, khiến hắn suýt thì ngất ngay tại đó.

Tả Phi Phi hành lễ với Kim Phi, rồi mang các nữ công nhân xếp hàng rời khỏi bến tàu, còn Trần Phượng Chí lại nhăn nhó đi tới chỗ của Kim Phi, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, lúc trước ngài đồng ý sẽ thưởng cho các huynh đệ bắt được Yabe, mỗi người một trăm lượng bạc, bây giờ có còn tính không?”

“Đương nhiên là có chứ!” Kim Phi bật cười: “Chỉ là hiện tại ta không mang theo nhiều bạc như vậy, đợi khi nào trở về Kim Xuyên, sẽ phát cho các huynh đệ ngay lập tức!”

“Cả Xuyên Thục ai cũng biết tiên sinh là người mà nói thì sẽ giữ lời, chả lẽ ngài ấy lại thiếu chút bạc của ngươi à?”

Mạnh Thiên Hải sầm mặt đá Trần Phượng Chí một cước: “Mau cút ra, đừng có đứng đây làm xấu mặt ông!”

“Trên chiến trận ta có nói với các huynh đệ về chuyện thưởng bạc này, nhưng lúc nãy tiên sinh không có nhắc tới, ta cũng chỉ hỏi thay các huynh đệ thôi mà?”

Trần Phượng Chí nhỏ giọng lầm bầm.

Thấy Mạnh Thiên Hải định đá anh ta cái nữa, Kim Phi mới cười cười xua tay: “Mạnh tướng quân, anh ta có phải hỏi cho riêng mình đâu, nếu là tướng quân mà không vì lợi ích của các huynh đệ mình, ngày đội giải tán cũng không còn xa nữa đâu, huống chi chuyện thưởng bạc này là tự ta nói ra, anh ta nói đúng đấy, có thể hỏi!”

“Vẫn là tiên sinh nói có lý!” Trần Phượng Chí được Kim Phi cam đoan thì lập tức yên tâm, ánh mắt nhìn Mạnh Thiên Hải tựa như khiêu khích.

“Ý ngươi là ta nói không có lý?” Mạnh Thiên Hải trừng mắt: “Làm sao ngươi biết kẻ ngươi bắt là Yabe, nếu ngươi bắt sai, một cắc cũng đừng mơ!”

“Sao lại không phải Yabe chứ?”

Trần Phượng Chí nghe thấy vậy thì bắt đầu nóng nảy, kéo tay vua Đông Man ra: “Mọi người xem đi!”

Kim Phi nhìn sang, quả nhiên dưới xương sườn có một vết bớt hình móng ngựa, đúng như trong lời đồn.

“Thiên hạ không thiếu người có bớt, lời đồn giả cũng rất nhiều, chuyện quan trọng thế này, sao tin mấy lời đồn đó được?” Mạnh Thiên Hải hỏi ngược lại: “Nếu ngươi bắt nhầm, hóa ra chúng ta đang làm trò cười à?”

“Vậy theo Mạnh tướng quân chúng ta phải làm sao mới được?” Trần Phượng Chí tức giận hỏi.

Anh ta cảm thấy Mạnh Thiên Hải đang muốn trả thù anh ta, chỉ vì anh ta muốn đầu quân cho người khác.

“Ta cũng không biết làm thế nào để xác nhận, chẳng qua đây là chuyện quan trọng, có lẽ nên tìm người xác nhận mới được.” Mạnh Thiên Hải nói xong, quay sang nhìn Kim Phi: “Tiên sinh cảm thấy thế nào ạ?”

Kim Phi không đáp lại Mạnh Thiên Hải, mà vỗ bả vai Trần Phượng Chí: “Trước tiên đưa các huynh đệ đi uống chút canh nóng cho ấm người cái đã, còn chuyện đã đồng ý thưởng bạc cho mọi người, ta cam đoan sẽ giữ lời, yên tâm đi!”

Nói xong, y đẩy Trần Phượng Chí đi.

“Tiên sinh, ngài không biết tên Trần Phượng Chí này đâu, nó rất vênh váo, người khác khen vài câu thôi là đã không biết Đông Tây Nam Bắc gì rồi, ngài không tin thì cứ hỏi đại tiểu thư đi!” Mạnh Thiên Hải cười khổ, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK