Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Linh Quân khoát tay: “Ta đã nhiều năm không gặp Lưu sư đệ, nếu Kim tiên sinh không ngại, ta muốn đi với tiên sinh đến gặp ông ta.”

“Tất nhiên là được!”

Đối phương đã nói như vậy, Kim Phi cũng không tiện từ chối, nghiêng người nói: “Phương tiên sinh thu dọn đồ đi, ta ở trong sân đợi ngài.”

Nói xong y dẫn người ra khỏi thư phòng, đi ra ngoài sân.

Phương Linh Quân không để Kim Phi chờ quá lâu, rất nhanh đã dẫn theo một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đi ra.

“Kim tiên sinh, chúng ta đi thôi.”

“Nhanh vậy sao?” Kim Phi ngạc nhiên: “Chuyện nhà đã bàn giao xong rồi ư?”

“Không có gì bàn giao cả, mặc dù Khuyển Tử ngu dốt, nhưng đã được ta dạy dỗ hơn mười năm, nó biết nên làm thế nào.”

Phương Linh Quân nói: “Sau khi ta đi, nó tự ắt sẽ biết thu xếp trường học như nào.”

“Vậy thì tốt.”

Kim Phi gật đầu, dẫn theo hai ông cháu Phương Linh Quân leo lên phi thuyền.

Cậu bé vô cùng tò mò với phi thuyền, sau khi lên phi thuyền đã nhoài người ra ngoài lan can của giỏ treo, vui thích nhìn xung quanh.

Mà có vẻ như Phương Linh Quân sợ độ cao, sau khi lên phi thuyền, lập tức ngồi vào ghế trên băng, nhắm mắt không nhìn xuống dưới.

May mắn thay, nhà của Lưu Bất Quần cách trường học rừng tre không xa, phi thuyền bay hàng chục dặm dọc theo sông Đồng, rồi bắt đầu chầm chậm hạ xuống.

Thượng lưu sông Tử Đồng gọi là sông Đồng, hạ lưu gọi là sông Tử, gọi chung là sông Tử Đồng.

Trường học của Lưu Bất Quần xây dựng bên bờ Tử Giang.

Kim Phi thấy một guồng nước được xây ở ven sông.

Lúc này, cạnh guồng nước có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng, quần xắn cao, dẫn đầu đám trẻ chỉ vào phi thuyền.

“Người quần áo xộc xệch, không có dáng vẻ tiên sinh kia, chính là Lưu sư đệ.”

Phương Linh Quân rất không hài lòng với cách ăn mặc của Lưu Bất Quần: “Khiến Kim tiên sinh chê cười rồi.”

“Ngược lại ta lại thấy Lưu tiên sinh là người thẳng thắn cởi mở, không kiểu cách.” Kim Phi cười nói.

Thấy Lưu Bất Quần, Kim Phi tựa hồ như thấy mình mới đi ra từ phòng thí nghiệm.

Nhiều lúc, y còn ăn mặc cẩu thả hơn cả Lưu Bất Quần.

Phi thuyền hạ xuống bên cạnh guồng nước.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy guồng nước của Đại Khang, không khỏi nhìn vài lần, phát hiện lớp sơn bóng trên guồng nước còn chưa bong ra, hiển nhiên là mới được xây dựng cách đây không lâu.

Thấy phi thuyền hạ xuống, Lưu Bất Quần lập tức dẫn đám trẻ đến xem.

“Tiên sinh, đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”

“Không, ta thấy cái này giống phi thuyền hơn.”

“Tiên sinh, ngài nói xem đây là phi thuyền hay là khinh khí cầu?”

Bọn trẻ năm mồm mười miệng đặt câu hỏi.

Nhưng xét về bầu không khí của trường học mà nói, nơi này sống động hơn trường học ở rừng tre nhiều.

Lưu Bất Quần không trả lời vấn đề của đám trẻ, mà đi thẳng đến chỗ của Kim Phi và Phương Linh Quân.

Phương Linh Quân là sư huynh, đang đợi Lưu Bất Quần thi lễ chào hỏi, nhưng Lưu Bất Quần chẳng thèm nhìn ông ta, nhìn Kim Phi, hỏi thẳng: “Ngươi là Kim Phi của làng Tây Hà sao?”

Kim Phi còn chưa kịp trả lời, Phương Linh Quân đã chỉ vào Lưu Bất Quần mắng: “Vô lễ, sao đệ có thể gọi thẳng tên của Kim tiên sinh như vậy chứ?”

“Ôi Phương sư huynh, nhiều năm không gặp, sao huynh vẫn ngờ nghệch bảo thủ như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK