Đập Tam Hiệp ở kiếp trước, từ thiết kế đến việc thi công cuối cùng, kéo dài hàng chục năm, vô số nhà khoa học đã trải qua vô số luận chứng, rồi mới bắt đầu thi công.
Y muốn xây dựng trạm phát điện này ở bên cạnh làng Tây Hà là khuôn mẫu trước đập Tam Hiệp, cũng là trạm phát điện thủy lợi đầu tiên của thế giới này, hơn nữa, không ai có thể giúp Kim Phi được, nên y phải thiết kế một mình, cho nên Kim Phi cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Cửu công chúa cảm nhận được áp lực của Kim Phi nên xoa lên ấn đường của y một cách nhẹ nhàng: "Phu quân đã bận rộn nhiều ngày như thế, công việc chuẩn bị đã ổn chưa?"
"Bản vẽ thiết kế cơ bản đã xong rồi, sau đó chúng còn phải đến hiện trường để khảo sát, còn phải đánh giá hậu quả nếu thất bại, xem liệu chúng ta có thể gánh chịu hậu quả nếu thất bại hay không." Kim Phi nói: "Vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
"Có thể giao cho người khác làm được không?" Cửu công chúa hỏi.
"Ta đã viết thư mời Ngụy đại nhân đến đây một chuyến để tham gia khảo sát tại hiện trường, phần còn lại..." Kim Phi cười gượng và hỏi: "Có thể giao cho ai được chứ?"
Kim Phi không phải là người thích tự mình làm việc, nếu có thể làm chưởng quầy rảnh tay thì sẽ làm chưởng quầy rảnh tay, tài chính và quyền cầm quân xem như là hai mạch quan trọng nhất của một quốc gia, nhưng Kim Phi đã giao thương hội Kim Xuyên cho Đường Tiểu Bắc, giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương chính là để bớt việc.
Nhưng năng lượng điện là một ngành sản xuất hoàn toàn xa lạ đối với người của thời đại này, từ trước đến nay, không có ai từng tiến hành những nghiên cứu liên quan, cũng không có ai từng xem xét đến vấn đề phát điện bằng sức nước, làm sao Kim Phi có thể yên tâm giao cho người khác được chứ? Nên chỉ có thể đích thân quan sát.
Bây giờ người duy nhất mà y có thể nghĩ đến, người có thể giúp đỡ mình chỉ có Ngụy Đại Đồng.
Từ khi bắt đầu xây dựng đập Đô Giang, Ngụy Đại Đồng vẫn luôn tham gia vào công việc liên quan đến thủy lợi, năm ngoái lại bắt đầu bắt tay vào xây dựng đập chứa nước, là một người có kinh nghiệm phong phú nhất ở Đại Khang trong việc xây dựng đập nước, có thể cho Kim Phi một chút ý kiến trong việc xây dựng đập nước.
"Phu quân, chàng đã làm đủ tốt rồi, không cần phải ép buộc mình nhiều như vậy, nếu thật sự không chắc chắn thì có thể đợi mấy năm nữa lại xây dựng cũng được." Cửu công chúa nói lời an ủi.
“Ta sẽ xem xét, nếu thật sự không thể làm được thì ta cũng không gắng gượng." Kim Phi gật đầu.
Trạm phát điện thủy lợi liên quan đến quá nhiều mặt, nếu như con sông nhỏ bên cạnh làng Tây Hà thật sự không thích hợp để xây dựng đập nước lớn thì Kim Phi cũng sẽ không thúc đẩy một cách cưỡng ép.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa," Kim Phi hỏi: "Bên thượng du có tin tức gì không, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái có lớn không, bây giờ tuyết đã tan chưa?"
Năm ngoái, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên khá lớn, so với mùa xuân và mùa hè năm trước thì mực nước trên sông Trường Giang vẫn rất cao, may là đập Đô Giang đã được đưa vào sử dụng, nếu không thì khu vực Tây Xuyên sẽ lại phải hứng chịu nạn lũ lụt.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm ngoái, nhưng xét theo tình hình tuyết rơi ở Xuyên Thục và Trung Nguyên để đưa ra phán đoán thì ước tính rằng cũng sẽ không ít hơn năm trước bao nhiêu, cho nên sau khi băng tuyết tan, Kim Phi bảo Cửu công chúa viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Xuyên, để anh ta phái người đến Cao Nguyên xem xét tình hình tuyết rơi.
Gần đây y luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, chưa hỏi đến chuyện này, hôm nay đến đây cũng nhân dịp hỏi một chút.
"Theo tình hình mà phi thuyền quan sát được, số lượng tuyết rơi trên cao nguyên vào năm nay đúng là lớn hơn năm kia nữa, nhưng năm nay thời tiết ấm lên tương đối chậm, tốc độ băng tuyết tan ra cũng tương đối chậm, mực nước sông Trường Giang đang dâng lên một cách vững vàng, trước mắt vẫn còn cách xa mực nước nguy hiểm.
Cửu công chúa nói: “Khánh đại nhân đã thành lập một đội hình phi thuyền riêng biệt để nhìn chằm chằm vào Cao Nguyên, nếu có tình huống khác thường thì anh ta sẽ tiến hành cảnh báo sớm nhất có thể."
“Vậy là được rồi," Kim Phi khẽ gật đầu: "Tình hình thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam thế nào rồi? "
Cửu công chúa thở dài và trả lời: “Thiên tai ở Trung Nguyên và Giang Nam tương đối nghiêm trọng, xét theo tình hình do Cục tình báo báo cáo thì năm trước có rất nhiều người dân bị chết cóng ở nhiều địa phương, chiếm tới 5% trên tổng số dân cư, thậm chí có một số địa phương nghiêm trọng còn lên tới 10%!"
Kim Phi nghe thấy vậy thì cũng thở dài.
5% và 10% nghe có vẻ không nhiều, nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận thì thật đáng sợ.