Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão Trương, ngươi đừng lo cho cô bé này nữa, cô bé này giống với Thủy Oa, đều được Trịnh tướng quân đặc cách tuyển vào.” Cận vệ cười nói.

“Đặc cách tuyển vào á?” Lão Trương lập tức cung kính nể phục: “Kỹ thuật bơi lội của cô bé này cừ hệt Thủy Oa hả?”

Theo như Lão Trương, người được đặc cách tuyển dụng nhất định phải có một kỹ năng đặc biệt nào đó.

Ví như Thủy Oa, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng nếu xét về tài bơi lội lẫn nín thở, trong toàn bộ thủy quân không ai có thể qua được cậu bé!

Lúc Thủy Oa mới đến, cựu binh thủy quân nghe nói cậu bé bơi rất giỏi nên mới được Trịnh Trì Viễn nhìn trúng, nhiều cựu binh vẫn thầm không phục, cảm thấy chỉ là một thằng nhóc, có bơi giỏi đến mức nào chứ? Thế là họ đến tìm cận vệ ngay, muốn tỷ thí với Thủy Oa một chút.

Cận vệ dặm mắm thêm muối vào kể cho cậu bé nghe.

Thủy Oa đang ở trong độ tuổi ganh đua háo thắng, cựu binh không phục, cậu bé cũng không phục, dưới sự xúi giục của cận vệ, Thủy Oa đã cho các cựu binh khiêu khích mình ‘ăn hành’ đến mức thiếu chút nữa đã không lên được thuyền.

Quân nhân thích ngưỡng mộ kẻ mạnh, sau cuộc tỷ thí lần này, Thủy Oa đã hoàn toàn có được chỗ đứng trong thủy quân, không ai dám coi thường Thủy Oa chỉ vì cậu bé còn nhỏ nữa.

Lão Trương nghĩ rằng Thẩm Tú Tú cũng vì có tài bơi lội cực giỏi giống Thủy Oa nên mới được đặc cách nhập ngũ.

“Tài bơi lội?” Cận vệ ngạc nhiên một lúc rồi quay đầu nhìn về phía cô bé: “Tú Tú, ngươi bơi lội có giỏi không?”

“Có thể rẽ nước nhưng không thể bơi xa được, bơi tầm mười mấy mét là hết sức rồi.” Thẩm Tú Tú ngượng ngùng cười, sau đó vội vàng trấn an: “Có điều ta có thể học, nhất định sẽ học được!”

Các binh lính thủy quân cứ cách ba ngày sẽ sẽ huấn luyện bơi lội một lần, mang vật nặng bắt đầu bơi hai dặm, đối với thủy quân, chỉ bơi được vài chục mét được coi là không biết bơi.

Thẩm Tú Tú rất lo lắng, lo rằng thủy quân sẽ vì điều này mà không cần cô bé.

Cận vệ nghe Thẩm Tú Tú nói rằng mình không biết bơi thì cau mày: “Không biết bơi không thể làm thủy quân được.”

Thấy cô bé lo đến mức muốn bật khóc, cận vệ vội vàng chỉ vào Thủy Oa bổ sung: “Có điều ngươi cũng đừng lo, Thủy Oa là người bơi lội giỏi nhất trong thủy quân, cứ để cậu bé dạy ngươi bơi, chắc chắn ngươi sẽ bơi được!”

Nói rồi anh ta còn đá nhẹ vào bắp chân to: “Thủy Oa, sau này ngươi tới đây dạy Tú Tú cô nương có được không?”

Mặc dù Thủy Oa không vui lắm, nhưng khi nhớ đến việc cô nương này được quốc sư phu nhân coi trọng, đồng cảm với hoàn cảnh của cô bé nên vẫn gật đầu: “Được!”

Có thể nói Thẩm Tú Tú cũng hiểu chuyện, vội vàng nói: “Cảm ơn Thủy Oa ca ca!”

“Không có gì, không có gì!” Thủy Oa xua tay rồi tò mò hỏi: “Hôm nay muội có thấy quốc sư đại nhân không?”

“Có thấy!” Tú Tú gật đầu.

“Muội thấy quốc sư đại nhân thế nào? Có dữ không?” Thủy Oa hỏi tiếp.

“Không dữ đâu, nói chuyện rất hòa nhã nữa.” Thẩm Tú Tú nói: “Tiểu Bắc phu nhân cũng rất dịu dàng, bọn họ đều là người tốt!”

“Không dữ là tốt rồi.” Thủy Oa nghe thấy thế thì vuốt ngực một cái, sau đó tò mò hỏi tiếp: “Nghe nói Tiểu Bắc phu nhân muốn cưu mang muội, mà muội không đồng ý à?”

“Thủy Oa!” Cận vệ vội vàng rầy la Thủy Oa.

Cô bé này là một cái túi khóc, Thủy Oa lại cố tình chọc, nếu lỡ chọc cô bé khóc rồi ai có thể dỗ được đây?

Nhưng Thẩm Tú Tú đang háo hức đã bình tĩnh lại, không chỉ không khóc mà còn bình tĩnh trả lời câu hỏi của to: “Cha, thúc thúc và ca ca ta đã bị cướp biển giết chết, ta phải làm nữ binh lính thủy quân trả thù cho bọn họ!”

“Muội cừ thật!”

Thủy Oa vừa nghe được đã bật ngón cái cho Thẩm Tú Tú, sau đó vỗ ngực nói: “Ông Quy nói cướp biển không được chết tử tế, sau này nếu nhìn thấy cướp biển, ta sẽ trả thù giúp muội!”

“Cám ơn Thủy Oa ca ca!” Thẩm Tú Tú nói: “Thủy Oa ca ca, sao huynh lại vào thủy quân vậy?”

Thủy Oa gãi gãi đầu trả lời: “Không có lý do gì cả. Trương tướng quân đã đi bè đến gặp ông Quy với ta muốn cho ta đến làm thủy quân, ông Quy cũng cho ta đi nên ta tới đây!”

"Ông Quy là ai?"

"Ông Quy là ông Quy á, ta được ông Quy nuôi lớn!"

"Đó là ông nội của huynh chứ gì, không thì sao huynh lại gọi ông ấy là ông Quy?”

“Ông ấy không phải ông nội của ta, ta được ông Quy nhặt ở trong rừng về!” Thủy Oa trả lời: “Ai cũng gọi ông ấy là ông Quy, ta cũng gọi theo mọi người thôi.”

“Huynh là đứa được lượm về hả?” Thẩm Tú Tú ngạc nhiên một lúc, sau đó lo lắng nhìn Thủy Oa, sợ Thủy Oa nổi giận.

Nhưng Thủy Oa hoàn toàn không để ý, chỉ vui vẻ nói: “Đúng đó, ta được lượm về, nghe ông Triệu nói lúc đó ta xém bị sói ăn, may có ông Quy đi ngang qua nhặt ta về!”

...

Trẻ con đầu óc đơn giản, hai người luyên thuyên trò chuyện với nhau cả buổi trời.

Cận vệ thấy hai người hăng say nói chuyện với nhau, tức giận đá Thủy Oa một cú: “Rồi rồi, sau này hai người có cơ hội hẵng nói chuyện tiếp, giờ đừng nói nữa, ngươi dẫn Tú Tú lên thuyền đi vòng vòng một tí, nói cho cô bé biết quy định trên thuyền luôn.”

Trịnh Trì Viễn quản lý quân đội nghiêm khắc hơn đám tướng lĩnh quần áo lụa là trước đây rất nhiều, sau khi đi theo Kim Phi, anh ta càng yêu cầu nghiêm khắc hơn với thủy quân, hoàn toàn dựa vào tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống mà áp dụng.

Mặc dù Thủy Oa và Thẩm Tú Tú đều được đặc cách vào, nhưng quân pháp vô tình, hai ngày trước, chỉ vì tham ngủ nướng mà Thủy Oa không kịp giờ tập hợp, không chỉ bị tiểu đội trưởng đạp cho mấy cái còn bị phạt đứng tới trưa.

Thủy Oa là con trai, da mặt cũng dày nên bị đạp cũng không sao, nhưng Thẩm Tú Tú là con gái, tuổi cũng nhỏ, nếu bị đạp khóc luôn thì sao?

“Thái ca ca nuốt suy nghĩ đó đi, nếu Tú Tú muốn gây chuyện, ta sẽ thay muội ấy chịu phạt!”

Tay trái của Thủy Oa nắm lấy tay của Thẩm Tú Tú, còn tay phải vỗ ngực bùm bụp.

Con gái thường trưởng thành trước con trai, Thủy Oa nắm tay Thẩm Tú Tú mà không suy nghĩ gì, nhưng Thẩm Tú Tú lại mắc cỡ, mặt đỏ bừng.

Thủy Oa luôn thẳng tính, không nhận ra gì mà kéo Thẩm Tú Tú ra khỏi cửa.

Lúc đi tới cửa, Thủy Oa quay ngược trở lại, hỏi Lão Trương: “Lão Trương thúc, Tú Tú cô nương đến đây khi nào vậy?”

“Lúc ngươi vừa đi thì đã đến rồi.” Lão Trương nói: “Sao vậy?”

“Không sao.” Thủy Oa xua tay, lẩm bẩm: “Xem ra, việc đầu tiên phải làm sau khi lên bờ là tìm thầy coi rồi, không bình thường tí nào.”

Vào buổi trưa lúc Thủy Oa với ông Quy rời đi, Kim Phi đã đến.

Giờ cậu bé vừa mới ra khỏi nhà bếp, Thẩm Tú Tú lại đến nhà bếp, hại Thủy Oa và Thái đại ca phải đi một chuyến vô ích.

Vận khí này khó người nào có được.

“Thằng quỷ nhỏ này vừa lẩm bẩm gì vậy?”

Lão Trương nhìn theo bóng lưng của Thủy Oa và Thẩm Tú Tú hỏi.

“Thằng nhóc này nghi ngờ mình bị ám, muốn đi coi thầy.”

Cận vệ cười, nói ra chuyện của Thủy Oa.

Lão Trương nghe xong cũng bật cười: “Thằng quỷ nhỏ này thường gặp may trong mấy chuyện lớn, nhưng gặp chuyện vặt vãnh lại hay bị xui! Mà vậy cũng tốt, trên đời này chẳng có chuyện nào hoàn hảo cả, nếu việc lớn nhỏ nào cũng gặp may mắn, đó cũng không phải chuyện tốt... Đúng rồi, chuyện gì đã xảy ra với cô bé này vậy?”

“Chuyện này dài lắm.” Cận vệ chỉ kịp nói cho Lão Trương biết một chút về thân phận của Thẩm Tú Tú, đột nhiên nghe thấy tiếng trống dồn dập ở bên ngoài.

Vẻ mặt cận vệ và Lão Trương lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK