“Mộ Lam, ta nhắc lại lần nữa, hôm nay cho dù cô thấy cái gì thì cũng tuyệt đối không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh gãy chân cô, nhớ chưa?”
Đến bên ngoài thành, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam nhắc nhở lần nữa: “Nếu cô không làm được thì bây giờ hãy về đi!”
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, hôm nay cho dù ta có thấy người tung cánh bay lên trời, thì không nói cho ai biết đâu.”
Khánh Mộ Lam bị Kim Phi làm cho càng tò mò hơn, vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù là ca ca ta, hay là Vũ Dương, ta cũng không nói.”
“Hy vọng cô nói được làm được.”
Kim Phi gật đầu, nhìn về phía Nguỵ Đại Đồng.
“Kim tiên sinh yên tâm, Nguỵ Đại Đồng ta mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải kẻ lắm mồm.”
Nguỵ Đại Đồng vội vàng bảo đảm.
“Vậy lên đường thôi!”
Kim Phi quay đầu ngựa, chạy như bay.
Từ thành Tây Xuyên đến núi Ngọc Luỹ cách xa trăm dặm, hơn nữa trên đường có mấy đoạn đường núi tương đối khó đi, cho dù một người dẫn theo ba con ngựa, không mang theo đồ gì dư thừa, nhưng đến phải đến trưa họ mới đến nơi.
Đời trước ở nơi này có hệ thống thuỷ lợi đập Đô Giang và một thành phố lớn.
Nhưng lúc này thì hoang vắng không người ở.
Bởi vì nơi này thường xảy ra lũ lụt, Đại Khang rộng lớn, không có người dân nào lại đồng ý đến nơi này ở.
Dưới núi Ngọc Luỹ, đã có nhân viên hộ tống chờ từ sớm, thấy Kim Phi đến vội vàng thúc ngựa ra đón.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới.”
"Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
“Tối hôm qua nhận được tin của tiên sinh, sáng sớm hôm nay chúng ta đã đến, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Dẫn chúng ta đến đó đi.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên hộ tống, nhóm người tiến vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, một nhóm nhân viên hộ tống đang ngồi dưới đất nói chuyện phiếm.
Thấy Kim Phi đến bọn họ vội vàng đứng lên hành lễ.
“Không cần khách sáo, nhanh làm việc đi!”
Kim Phi nói với người dẫn đầu tên Lão Ưng.
“Được ạ!”
Lão Ưng đáp lời rồi chỉ huy các nhân viên hộ tống khởi động khinh khí cầu.
Khánh Mộ Lam tiến tới sờ vào vải của khinh khí cầu, không biết nó là thứ gì, chỉ có thể quay lại hỏi Kim Phi.
“Tiên sinh, cái túi vải lớn này là gì?”
"Chờ một chút cô sẽ biết."
Kim Phi cười nhìn về phía Nguỵ Đại Đồng: “Đại nhân ngài có mắc chứng sợ độ cao không?”
“Chứng sợ độ cao?”
“Khi ngài đứng ở trên cao có thấy sợ không?” Kim Phi đổi sang cách hỏi khác.
“Vậy thì không, nhà ta ở bên cạnh vách núi, ngày bé ta thường trèo lên vách núi.” Nguỵ Đại Đồng cười hỏi: “Sao tiên sinh lại hỏi vậy?”
“Bởi vì lát nữa sẽ đến một nơi tương đối cao.”
“Tiên sinh muốn leo núi sao?” Nguỵ Đại Đồng nhìn xung quanh: “Nếu như ngài muốn leo núi thì không nên tới chỗ này, nơi này không thích hợp để leo núi.”