Đã nửa tháng chưa về nhà rồi, ăn ngủ đều ở tiệm rèn.
“Không vất vả, tiên sinh chấp nhận dạy ta là xem trọng ta, ta rất cảm kích”.
Mãn Thương cười, sau đó đón lấy chén trà của Kim Phi, một hơi uống cạn.
Sau khi đi theo Kim Phi, trong thôn không còn ai dám cười nhạo hắn nữa.
Mặc dù bận tối mắt tối mũi, nhưng Mãn Thương cảm thấy vui từ tận đáy lòng.
“Tiên sinh, ca ca của ta lại tìm thêm được vài thợ xây, huynh nghĩ xem lô hàng này bao giờ thì hoàn thành?”
Mãn Thương hỏi.
Có lẽ là do trước đây từng chịu thiệt, vì vậy Đường Đông Đông cực kỳ quan tâm vấn đề bảo mật.
Không chỉ riêng phường tơ, khi nghe nói Kim Phi uốn xây một lò luyện gang mới, hắn nhanh chóng giao phó cho Trương Lương và Thiết Ngưu chạy tới mấy thị trấn, tìm các thợ xây về để xây dựng các bộ phận khác nhau của lò.
Trên thực tế, muốn luyện được thép tốt, ngoài lò luyện còn cần công nghệ nghiêm ngặt và thêm các loại bột khoáng trợ lực, đây mới là công nghệ cốt lõi thực sự.
Cho dù những công nhân này đi ra ngoài và xây thêm những chiếc lò y hệt, không có những thứ này cũng không thể tạo ra được sắt tốt.
Kim Phi cũng biết Đường Đông Đông là vì muốn tốt cho y, vì vậy không từ chối, tuy nhiên Kim Phi không quá để tâm đến chuyện này, tiện mồm đáp:
“Ngươi cứ xem rồi sắp xếp là được rồi”.
Đối với Mãn Thương, đây là sự tín nhiệm mà Kim Phi dành cho hắn, những mệt mỏi suốt mấy ngày nay đều đã bị quét sạch.
Đã tới đây rồi, sau khi xem xong lò luyện gang, Kim Phi lại đi theo Mãn Thương tới xem xưởng dệt.
Xưởng dệt mới rất rộng và cần rất nhiều guồng quay tơ, thợ mộc đã gửi tới phụ kiện cho gần một trăm chiếc.
Công việc được sắp xếp hôm nay đã gần hoàn thành xong, Kim Phi giúp Mãn Thương tổng hợp lại.
Kết quả còn chưa ra khỏi sân liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.
Nghe thấy giọng của Quan Trụ Tử truyền ra, Kim Phi không khỏi cau mày, bước nhanh vào.
Vừa bước vào cửa đã thấy Đường Đông Đông chặn cửa xưởng dệt, Quan Trụ Tử đứng ở cửa phách lối, Quan Hạ Nhi đứng ở bên cạnh khuyên ngăn.
“Đường Đông Đông, ta nói cho cô biết, nếu như cô dám ngăn ta, có tin ta đánh chết cô không?”
Quan Trụ Tử đứng quay người lại với Kim Phi, chỉ vào mặt Đường Đông Đông nói.
Nói xong liền đẩy Quan Hạ Nhi ra, quay lại nhặt cây gậy trên mặt đất.
Thấy Kim Phi và Mãn Thương đi tới, Quan Trụ Tử không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn chạy tới trước mặt Kim Phi, phẫn nộ chỉ vào Đường Đông Đông nói: “Kim Phi, đệ tới thật đúng lúc, mau giúp ta nói lý!”