Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa nãy không phải tướng quân đã sắp xếp người đốt lửa trại cách đây ba mươi trượng rồi sao?”

Hiển nhiên Vu Triết không để tâm đến chuyện này, thờ ơ trả lời.

“Nhưng bọn họ lại đang ở ngoài doanh trại ca hát, cách ba mươi trượng vẫn có thể nghe thấy”.

Đan Châu bực bội nói: “Điều này sẽ làm nhiễu loạn lòng quân”.

“Vậy thì cứ cách ba mươi trượng lại đốt một ngọn lửa trại, đốt cho đến khi doanh trại chúng ta không còn nghe thấy nữa thì thôi”.

Vu Triết vuốt râu tiếp lời: “Nếu tướng quân vẫn còn chưa yên tâm thì hãy đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi lại phái hai đội kỵ binh đi tuần tra liên tục. Chỉ cần người Đại Khang vẫn còn dám xuống dốc Đại Mãng thì lập tức đuổi theo giết chết!”

“Đúng vậy, cách này của tiên sinh rất hay!”

Ánh mắt Đan Châu sáng lên.

Lúc trước gã cũng đã từng phái kỵ binh đi truy bắt, nhưng kỵ binh vừa ra khỏi doanh trại thì binh lính Đại Khang đã dập lửa rồi chạy vào trong bóng tối.

Kỵ binh sợ trúng mai phục, chỉ đành cưỡi ngựa trở về.

Nếu ở giữa dốc Đại Mãng và doanh trại đốt đầy lửa trại, không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi sao?

Đan Châu nhanh chóng chạy ra khỏi lều, sắp xếp cận vệ đi bố trí lửa trại đến dưới dốc Đại Mãng.

“Vẫn là tiên sinh lợi hại, có thể dễ dàng phá được quỷ kế của kẻ địch”. Đan Châu trở lại trong lều, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Kim Phi gặp phải tiên sinh, xem như y đen đủi”.

“Kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi vốn dĩ là một biểu hiện của sự chột dạ”. Vu Triết thuận miệng đáp: “Phần lớn được sử dụng khi kẻ địch mạnh, ta yếu, trong lòng sợ hãi mới sử dụng nên cách phá giải cũng không khó”.

“Thì ra là vậy. Nếu Kim Phi thực sự nắm chắc sẽ đối phó được chúng ta thì sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy đâu, trực tiếp phái người đến tấn công không phải là được rồi sao!”

Đan Châu gật đầu: “Ta đã cho đốt lửa trại đến tận dốc Đại Mãng rồi, bên đó nếu xuất hiện một người ta bèn giết một người. Ta xem y còn có thể làm gì?”

“Tên Kim Phi này quỷ kế đa đoan, tướng quân đừng khinh địch!” Vu Triết cau mày: “Nhìn những chiến tích của Kim Phi từ trước đến nay, y không thể nào không hiểu được điều này. Vì vậy ta lo lắng kế khiến cho địch mệt mỏi của y chỉ là để qua mắt, thực ra còn có một âm mưu khác.

Ví dụ như lúc trước ở sông Kim Mã, nhìn thì giống như đang chiếm cầu nhưng trên thực tế là đang dụ tướng quân Sanchi phái binh đi cầu viện ở sông Kim Mã. Sau đó lại phái người đi giúp Mạnh Thiên Hải chiếm núi Mao Nhi”.

Nghe Vu Triết nói như vậy, Đan Châu cũng bắt đầu hơi lo lắng: “Tiên sinh cảm thấy âm mưu của y lần này là nhằm vào đâu?”

“Cái này ta cũng không đoán được”. Vu Triết lắc đầu.

“Vậy chỉ đành truyền lệnh lại cho các bộ đề cao cảnh giác rồi”. Đan Châu tiếp lời.

“Tướng quân, đối phó với kẻ địch như Kim Phi, cách tốt nhất chính là đặt mình vào vị trí của y”.

Vu Triết đi tới trước bản đồ hành quân, chắp hai tay sau lưng nói: “Nếu tướng quân là Kim Phi, sử dụng kế khiến cho kẻ địch mệt mỏi để cản trở tầm nhìn. Thực tế là muốn tấn công ở đâu?”

“Nếu như ta là Kim Phi…”

Đan Châu cũng đi tới trước bản đồ, nhìn vào bản đồ một hồi lâu, rồi duỗi mấy ngón tay ra: “Đây… đây, đều có khả năng. Nhưng cũng không đúng, thám tử nói rằng Kim Phi là một tên hư tước, ngay cả đất phong cũng chẳng có, trong tay chỉ có một tiêu cục. Bây giờ y lại luôn ở bên cạnh, làm hộ vệ cho Trần Văn Nhi. Y lấy đâu ra người, còn tấn công ở nơi nào khác sao?”

“Tướng quân đừng quên còn có Trần Văn Nhi”. Vu Triết tiếp lời: “Cô ta là công chúa của Đại Khang. Muốn điều động được quân đội ở xung quanh khu vực Tây Xuyên. Ai dám không nghe theo chứ?”

“Nếu là như vậy thì việc này khó giải quyết rồi”.

Đan Châu nhìn bản đồ, cau chặt mày.

Bên ngoài doanh trại Thổ Phiên, binh lính Thổ Phiên xua đuổi tù binh người Đại Khang, ôm một bó củi đặt ở bãi đất trống.

Người đông sức lớn, chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ, bãi đất trống đã dựng đầy lửa trại.

Cứ cách năm mươi bước lại dựng một cái, trải suốt từ doanh trại Thổ Phiên đến dưới dốc Đại Mãng.

Mặc dù không thể sáng như ban ngày. Nhưng binh lính Đại Khang cũng không thể tiếp tục lẻn tới bên rìa doanh trại Thổ Phiên được nữa.

Đan Châu nghe theo ý của Vu Triết, phái hai đội kỵ binh gồm năm mươi người, tuần tra quanh dốc Đại Mãng.

Quả nhiên, sau khi đốt lửa trại lên, người Đại Khang cuối cùng cũng dừng lại.


Đan Châu bàn bạc với Vu Triết tới nửa đêm, cuối cùng cũng không bàn ra được kết quả gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK