Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sau này rồi nói đến Tấn vương, điều quan trọng nhất bây giờ là giúp đỡ tiên sinh, chỉ cần có tiên sinh ở đây, Tấn vương sớm muộn gì cũng không thể trốn thoát!"

Triệu Nhạc chỉ vào Quan Hạ Nhi và giới thiệu: "Vị này chính là Hạ Nhi phu nhân, cũng là người vợ kết tóc của Kim tiên sinh!"

Khi còn ở thành Vị Châu, tính cách của Phạm Hải Châu chính là nổi tiếng cứng đầu, nói dễ nghe thì là thẳng thắn, nói khó nghe thì là tầm nhìn hạn hẹp.

Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy anh ta, Triệu Nhạc mới nhanh chóng chạy ra đón.

Triệu Nhạc không biết Trịnh Phương đã nhắc nhở Phạm Hải Châu rồi, khi giới thiệu Quan Hạ Nhi, anh ta đã cố ý thêm chữ người vợ kế tóc vào để nhắc nhở Phạm Hải Châu đừng nói bậy.

Như vậy còn chưa yên tâm, ông ta thậm chí còn lén lút nháy mắt với Phạm Hải Châu một cái.

"Phạm Hải Châu ra mắt phu nhân!"

Phạm Hải Châu bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, bái lạy Quan Hạ Nhi.

Mặc dù Quan Hạ Nhi không quá quan tâm đến chuyện chính trị, nhưng cũng nghe nói đến quân Phạm gia và Phạm Hải Châu.

Nếu là gặp mặt bình thường, Phạm Hải Châu quỳ lạy cô, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ vội đến mức luống cuống tay chân.

Nhưng lúc này cô hơi không hài lòng với Phạm Hải Châu, cô không xuống ngựa mà nhẹ nhàng nói: "Phạm tướng quân đứng lên đi, tiêu cục Trấn Viễn không thịnh hành quỳ lạy, ngươi làm như vậy ta không nhận được!"

"Nếu không phải Kim tiên sinh ra tay rộng lượng, Phạm Hải Châu ta đã chết ở nơi hoang dã từ lâu rồi, xác chết chỉ sợ cũng bị sói rừng ăn thịt! Kim tiên sinh không những có ơn cứu mạng với ta, mà còn giúp ta xây dựng lại quân Phạm Gia, ân đức to lớn ấy, Phạm Hải Châu ta cho dù có tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp!”

Phạm Hải Châu lại cúi đầu trước Quan Hạ Nhi, xấu hổ nói: "Tiên sinh gặp nạn, Trịnh tướng quân ra lệnh cho ta đưa khinh khí cầu đến giúp đỡ cho tiên sinh, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ kịp thời, xin phu nhân trách phạt!"

Thái độ lạnh lùng của Quan Hạ Nhi đối với Phạm Hải Châu cũng là vì chuyện này.

Khi cô đến Đại Tản Quan thì nghe nói Phạm Hải Châu đã mang khinh khí cầu đi được mấy ngày rồi, kết quả là đến bây giờ, Phạm Hải Châu vẫn còn ở kênh Cửu Liên.

Điều này khiến cho Quan Hạ Nhi, người luôn lo lắng cho Kim Phi cảm thấy rất không hài lòng, mặc dù cô biết trong chuyện này nhất định phải có nguyên nhân.

Nếu Phạm Hải Châu viện cớ giải thích khi nhìn thấy cô, Quan Hạ Nhi sẽ càng tức giận hơn, nhưng Phạm Hải Châu không làm như thế, mà là chủ động thừa nhận sai lầm của mình và lớn tiếng quỳ lạy, điều này khiến cho sự oán hận trong lòng Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn hỏi: "Nghe nói Phạm tướng quân cũng là một tướng quân kỳ cựu đã nhập ngũ nhiều năm, biết rõ quân địch chắc chắn sẽ mai phục ở trên đường, sao lúc xuất phát không mang theo mấy chiếc phi thuyền?"

“Phu nhân, cái này phải trách ta!”

Trịnh Phương đi tới giải thích: "Máy hơi nước đều làm bằng sắt, lúc ấy ta chỉ nghĩ muốn để cho quân Phạm Gia đi lại nhẹ nhàng và tới đó giúp đỡ tiên sinh càng nhanh càng tốt, cho nên không chuẩn bị phi thuyền cho nhóm Phạm tướng quân."

Triệu Nhạc nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu nhìn Trịnh Phương một cái.

Lời nói của Trịnh Phương có thể lừa được người đơn giản như Quan Hạ Nhi, nhưng lại không lừa được Triệu Nhạc.

Ông ta biết lý do lớn nhất hiến Trịnh Phương không cung cấp phi thuyền cho quân Phạm Gia, chỉ sợ là vì anh ta không tin tưởng Phạm Hải Châu với quân Phạm Gia.

Dù sao thì phi thuyền và máy hơi nước đang là kỹ thuật cốt lõi của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng quân Phạm Gia cũng không phải là quân chính qui của Kim Phi, trước đây Phạm Hải Châu cũng không có tình cảm qua lại gì với Kim Phi, nếu anh ta mang phi thuyền với máy hơi nước bỏ chạy thì tổn thất này sẽ không thể bù lại được.

Nhưng những lời này không thể nói rõ ràng, hơn nữa Triệu Nhạc cũng có thể hiểu được nỗi lo lắng của Trịnh Phương.

Bởi vì cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi thiết kế đã bị quân địch sao chép, người biết quy trình sản xuất vải chống cháy là Ngụy Lão Tam cũng bị người Thổ Phiên bắt đi.

Nếu Gada không bị Ngưu Bôn giết chết ở bên ngoài thành Tây Xuyên, khiến cho dân tộc Thổ Phiên lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, tình hình của Xuyên Thục chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn so với bây giờ.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Trịnh Phương, sự tức giận trong lòng Quan Hạ Nhi mới dịu xuống.

Cô giơ tay về phía Phạm Hải Châu: "Phạm tướng quân đứng lên đi, những chuyện khác sau này chúng ta nói sau, bây giờ nhanh chóng lên đường đi!"

"Vâng! quân Phạm Gia sẵn lòng làm tiên phong mở đường cho phu nhân!"

Phạm Hải Châu trả lời một tiếng, đứng lên ôm quyền với Quan Hạ Nhi, rồi xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, quân Phạm Gia đã thay đổi hướng đi và đi về phía trước để mở đường cho đại quân.

"Phu nhân, ta cũng được xem là người chứng kiến đứa bé Hải Châu này lớn lên, mặc dù có hơi ngây thơ, nhưng chắc chắn là một đứa nhỏ trung hậu và đáng tin cậy."

Triệu Nhạc lo lắng rằng Phạm Hải Châu sẽ để lại ấn tượng xấu với Quan Hạ Nhi nên sau khi lên ngựa đã thay anh ta nói mấy lời tốt đẹp.

Quan Hạ Nhi từ chối cho ý kiến mà hừ nhẹ hai tiếng, không nói gì nữa.

Triệu Nhạc vừa nhìn thấy phản ứng này của Quan Hạ Nhi liền biết là điều mình lo lắng vẫn xảy ra.

Ấn tượng của Quan Hạ Nhi về Phạm Hải Châu chắc chắn không tốt lắm.

Nhưng Triệu Nhạc có thể nhìn ra được Quan Hạ Nhi không muốn nói đến chủ đề này nữa, lúc này còn cố gắng thuyết phục cô thì chỉ có thể biến khéo thành vụng, nên khôn ngoan không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thoáng qua bóng lưng của Phạm Hải Châu thì chỉ có thể trách anh ta xui xẻo.

Có đôi khi đánh giặc cũng cần phải có may mắn.

Ví dụ như vị Phi tướng quân Lý Quảng ở kiếp trước của Kim Phi, có lòng dũng cảm, có khả năng điều hành quân đội, trung thành và tận tâm với hoàng đế nhà Hán, nhưng anh ta lại xui xẻo.

Trong lúc Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đang giết người ở tiền tuyến thì Lý Quảng cùng đội ngũ lại lạc đường ở đồng cỏ, hơn nữa còn nhiều lần trì hoãn cơ hội chiến đấu một cách nghiêm trọng, cuối cùng lại tự sát trong xấu hổ và giận dữ.

Vì vậy, ở kiếp trước của Kim Phi, người ta nói rằng, Phùng Đường, Dịch Lão và Lý Quảng khó được phong tước.

Mặc dù trong việc này Lý Quảng có lý do của riêng mình, nhưng cũng có rất nhiều phần trăm liên quan đến sự may mắn.

Phạm Hải Châu quả thật là một cánh tay giỏi trong việc mang binh lính đi đánh giặc, cũng thật sự muốn giúp đỡ Kim Phi, chỉ tiếc là tính cách của anh ta quá thẳng thắn, lại không nhận được sự tin tưởng của Kim Phi và nguyên lão dưới quyền của Kim Phi, cho nên mới bị chặn lại ở kênh Cửu Liên.

Nhưng chiến tranh không thể lấy cớ, chỉ có thắng thua, thua trận chính là thua trận, Triệu Nhạc cũng không có cách nào khác, đành phải tìm cơ hội dạy dỗ Phạm Hải Châu nhiều hơn.

Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự thúc giục của Quan Hạ Nhi, cả đội đã chạy với tốc độ cao nhất.

Trên đường đi còn gặp phải một lần mai phục của quân Tần vương, nhưng có phi thuyền đi theo giành mặt trận, đại quân cũng không dừng lại lần nào nên quân Tần vương đã bị phi thuyền đánh tan.

Tại kênh Hoàng Đồng, Trần An Tiệp đã phái người chú ý đến hành động ở Đại Tản Quan, ngày thứ hai sau khi mai phục ở kênh Cửu Liên thất bại, Trần An Tiệp đã nhận được tin tức.

Biết quân tiếp viện của Kim Phi đang mang theo một lượng lớn phi thuyền đến, Trần An Tiệp trở nên lo lắng, đêm đó bất chấp nguy hiểm mà vượt qua kênh Hoàng Cầu theo con đường nhỏ phía đông, chạy đến doanh trại của quân chinh chính phía Nam của Đảng Hạng để tìm Lý Lăng Duệ.

Khi quần Tần vương đóng quân ở núi Ô Đầu, Trần An Tiệp đã có một khoảng thời gian dây dưa với với Lý Lăng Duệ.

Nhưng lần này Trần An Tiệp thực sự không có ý đùa giỡn, một trăm sáu mươi nghìn quân tiếp viện do Tần vương phái đến còn chưa tới nơi, Trần An Tiệp đã bắt đầu phát động cuộc tấn công điên cuồng vào phía nam của kênh Hoàng Đồng, buộc Kim Phi phải huy động nhân lực từ phía bắc để phòng thủ ở phía nam, khiến cho quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bớt đi rất nhiều áp lực.

Lần trước Trần An Tiệp tới đây, Lý Lăng Duệ cố ý để anh ta đợi mình nửa ngày, nhưng lần này, nghe nói Trần An Tiệp đến thăm, đã hơn nửa đêm nhưng Lý Lăng Duệ vẫn đứng dậy rời khỏi giường, thậm chí còn không kịp sửa lại tóc đã chạy ra nghênh đón.

Hắn biết Trần An Tiệp nửa đêm chạy tới chắc chắn là đã xảy ra chuyện rất quan trọng.

Thái độ của hắn đối với Trần An Tiệp cũng thay đổi: "Thái tử điện hạ đến thăm lúc nửa đêm, có gì khuyên bảo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK