“Cướp biển đáng chết!” Đại Cường tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Sau này nếu gặp phải cướp biển như thế thì giết không tha”.
"Chúng ta chưa bao giờ để người nước X đến gần số hiệu Kim Xuyên, hai người huynh đệ này không phải chết trong tay cướp biển mà là vì bệnh tật."
Đại Cường nói: “Không biết hai người huynh đệ này bị làm sao, sau khi lên tàu không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy, quân y đã dùng đủ mọi cách cũng không thể ngăn chặn được."
"Cái này...' Đại Cường nghe được lời này thì có chút bất đắc dĩ.
Thời gian thành lập của quân y chưa lâu, lứa nữ quân y đầu tiên mới hành nghề được một, hai năm, kinh nghiệm còn hạn chế.
Đối phó với những chấn thương đơn giản không phải là vấn đề lớn, nhưng khi gặp phải những căn phức tạp thì việc đối phó lại trở nên khó khăn.
Nếu như ở trên bờ, các nữ quân y còn có thể tiến hành hội chẩn hoặc cầu xin Ngụy Vô Nhai giúp đỡ, nhưng khi ở trên thuyền thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì không có cách nào chữa trị.
“Đúng rồi, bắt được nhóm cướp biển đó chưa?" Trịnh Trì Viễn thay đổi chủ đề. “Bắt được rồi!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: "Bọn ta đã tìm được trấn nhỏ tên Xích Tỉnh mà tù binh đã kể, nam nhân trên trấn đó bị chúng ta giết hơn một nửa, còn lại bị chúng ta đưa lên thuyền, trên đường đi có bảy, tám người chết, hiện giờ còn lại hai mươi, ba mươi người sống, Trịnh tướng quân, ngài xem nên xử lý như thế nào?”
"Ngươi xác định bọn họ chính là đám cướp biển đã sát hại thuyền đánh cá của nhà họ Thẩm và làng chài sao? Trịnh Trì Viễn nói: “Đừng nhầm lẫn đấy!”
“Trịnh tướng quân yên tâm đi, không thể sai được!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: “Cho đến khi đến Đông Dương, chúng ta mới biết rằng những năm này cướp biển không chỉ cướp lương thực của chúng ta mà còn cướp những cô nương của Đại Khang chúng ta về để làm trâu làm ngựa, khi chúng ta vừa đến Đông Dương thì đã thấy các cô nương của Đại Khang chúng ta đang lao động trên biển.
Những cô nương đó nghe tin chúng ta đến từ thủy quân Đại Khang đến Đông Dương để giết cướp biển đều tranh nhau dẫn đường cho chúng ta!
Ta hỏi bọn họ thì họ nói rằng những nam nhân ở trấn Xích Tỉnh đều là cướp biển kiếm sống bằng cách cướp bóc các làng chài của chúng ta ở Đông Hải, một ngày trước khi chúng ta đi, nam nhân ở trấn Xích Tỉnh vừa trở về từ Đông Hải, trên thuyền đều chất đầy đồ vật cướp bóc được.
Khi chúng ta đuổi đến trấn Xích Tỉnh, bọn họ còn chưa dỡ xong đồ cướp được, tem trên mấy thỏi bạc đó cũng trùng khớp với tem của người bản địa bọ cướp.
"Vậy xem ra ngươi không tìm nhầm người!”
Trịnh Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước tiên treo bọn khốn này vào thủy lao, sau khi ta xin chỉ thị của tiên sinh thì sẽ giết chết bọn chúng!"
"Giết chết bọn chúng!" Ngưu Xuyên Tử và Thủy Xuyên cũng làm theo, siết chặt nắm đấm.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường hỏi về một số chỉ tiết của chuyến viễn chinh, hỏi liên tục đến khi trời sáng mới để hai người bọn họ rời đi.
Một bên khác, sau khi xác nhận thân phận của số hiệu Kim Xuyên ở xưởng đóng thuyền, số hiệu Quảng Nguyên đã được phái đi kéo số hiệu Kim Xuyên.
Khi hai người đuổi đến bến tàu, đúng lúc số hiệu Kim Xuyên tiến vào cảng, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đều đứng trên boong nhìn về bến tàu như chưa từng được đến nơi này.
“Gần đây các huynh đệ đã vất vả rồi, tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân đã đặc biệt cho phép chúng ta nghỉ mười ngày, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút!”
Sau khi thuyền phó lên tàu, anh ta hét lên với các thủy thủ và những nhân viên hộ tống: “Mọi người có thể giải tán ngay lập tức!”
"Tốt quá rồi!"
“Tiểu đoàn trưởng vạn tuết”
"Trịnh tướng quân vạn tuết"
Các thủy thủ và nhân viên hộ tống reo hò phấn khích.
Tiểu đoàn trưởng Lạc Thủy Xuyên, vốn là một thủy quân nghe thấy họ hét lên như vậy, mặt tái mét vì sợ hãi, hét lớn: "Các người muốn giết tiểu đoàn trưởng và
Trịnh tướng quân sao? “Vạn tuế” có thể tùy tiện hét sao?”
"Chúng ta chưa bao giờ để người nước X đến gần số hiệu Kim Xuyên, hai người huynh đệ này không phải chết trong tay cướp biển mà là vì bệnh tật."
Đại Cường nói: “Không biết hai người huynh đệ này bị làm sao, sau khi lên tàu không lâu thì bắt đầu bị tiêu chảy, quân y đã dùng đủ mọi cách cũng không thể ngăn chặn được."
"Cái này...' Đại Cường nghe được lời này thì có chút bất đắc dĩ.
Thời gian thành lập của quân y chưa lâu, lứa nữ quân y đầu tiên mới hành nghề được một, hai năm, kinh nghiệm còn hạn chế.
Đối phó với những chấn thương đơn giản không phải là vấn đề lớn, nhưng khi gặp phải những căn phức tạp thì việc đối phó lại trở nên khó khăn.
Nếu như ở trên bờ, các nữ quân y còn có thể tiến hành hội chẩn hoặc cầu xin Ngụy Vô Nhai giúp đỡ, nhưng khi ở trên thuyền thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì không có cách nào chữa trị.
“Đúng rồi, bắt được nhóm cướp biển đó chưa?" Trịnh Trì Viễn thay đổi chủ đề. “Bắt được rồi!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: "Bọn ta đã tìm được trấn nhỏ tên Xích Tỉnh mà tù binh đã kể, nam nhân trên trấn đó bị chúng ta giết hơn một nửa, còn lại bị chúng ta đưa lên thuyền, trên đường đi có bảy, tám người chết, hiện giờ còn lại hai mươi, ba mươi người sống, Trịnh tướng quân, ngài xem nên xử lý như thế nào?”
"Ngươi xác định bọn họ chính là đám cướp biển đã sát hại thuyền đánh cá của nhà họ Thẩm và làng chài sao? Trịnh Trì Viễn nói: “Đừng nhầm lẫn đấy!”
“Trịnh tướng quân yên tâm đi, không thể sai được!”
Ngưu Xuyên Tử trả lời: “Cho đến khi đến Đông Dương, chúng ta mới biết rằng những năm này cướp biển không chỉ cướp lương thực của chúng ta mà còn cướp những cô nương của Đại Khang chúng ta về để làm trâu làm ngựa, khi chúng ta vừa đến Đông Dương thì đã thấy các cô nương của Đại Khang chúng ta đang lao động trên biển.
Những cô nương đó nghe tin chúng ta đến từ thủy quân Đại Khang đến Đông Dương để giết cướp biển đều tranh nhau dẫn đường cho chúng ta!
Ta hỏi bọn họ thì họ nói rằng những nam nhân ở trấn Xích Tỉnh đều là cướp biển kiếm sống bằng cách cướp bóc các làng chài của chúng ta ở Đông Hải, một ngày trước khi chúng ta đi, nam nhân ở trấn Xích Tỉnh vừa trở về từ Đông Hải, trên thuyền đều chất đầy đồ vật cướp bóc được.
Khi chúng ta đuổi đến trấn Xích Tỉnh, bọn họ còn chưa dỡ xong đồ cướp được, tem trên mấy thỏi bạc đó cũng trùng khớp với tem của người bản địa bọ cướp.
"Vậy xem ra ngươi không tìm nhầm người!”
Trịnh Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước tiên treo bọn khốn này vào thủy lao, sau khi ta xin chỉ thị của tiên sinh thì sẽ giết chết bọn chúng!"
"Giết chết bọn chúng!" Ngưu Xuyên Tử và Thủy Xuyên cũng làm theo, siết chặt nắm đấm.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn và Đại Cường hỏi về một số chỉ tiết của chuyến viễn chinh, hỏi liên tục đến khi trời sáng mới để hai người bọn họ rời đi.
Một bên khác, sau khi xác nhận thân phận của số hiệu Kim Xuyên ở xưởng đóng thuyền, số hiệu Quảng Nguyên đã được phái đi kéo số hiệu Kim Xuyên.
Khi hai người đuổi đến bến tàu, đúng lúc số hiệu Kim Xuyên tiến vào cảng, các thủy thủ và các nhân viên hộ tống đều đứng trên boong nhìn về bến tàu như chưa từng được đến nơi này.
“Gần đây các huynh đệ đã vất vả rồi, tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân đã đặc biệt cho phép chúng ta nghỉ mười ngày, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút!”
Sau khi thuyền phó lên tàu, anh ta hét lên với các thủy thủ và những nhân viên hộ tống: “Mọi người có thể giải tán ngay lập tức!”
"Tốt quá rồi!"
“Tiểu đoàn trưởng vạn tuết”
"Trịnh tướng quân vạn tuết"
Các thủy thủ và nhân viên hộ tống reo hò phấn khích.
Tiểu đoàn trưởng Lạc Thủy Xuyên, vốn là một thủy quân nghe thấy họ hét lên như vậy, mặt tái mét vì sợ hãi, hét lớn: "Các người muốn giết tiểu đoàn trưởng và
Trịnh tướng quân sao? “Vạn tuế” có thể tùy tiện hét sao?”