Nghe Kim Phi hỏi vậy, Ngụy Đại Đồng nhanh chóng kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình, vẫy tay ra phía sau: “Đồng Tử Minh, lại đây!”
Nghe vậy, một người đàn ông trung niên vác cái bao vội chạy tới.
"Tiên sinh, ông ta là Đồng Tử Minh, ba đời nhà ông ta đều làm quan ở Cục vận tải. Đến thời của ông ta lại vì lúc nhỏ có lần bị đuối nước nên không dám xuống nước nữa, bây giờ chịu trách nhiệm ghi lại mực nước. Chính ông ta là người phát hiện ra mực nước bất thường, hơn nữa còn nhiều lần báo lên cho ta."
Ngụy Đại Đồng giới thiệu danh tính của người đàn ông trung niên một chút rồi nói: "Đồng Tử Minh, tiên sinh ở đây rồi, ngươi có gì muốn thì cứ nói với ngài ấy đi."
Tính cách của người đàn ông trung niên có phần hướng nội, hơn nữa lại là lần đầu nhìn thấy nhân vật lớn như Kim Phi nên có hơi hồi hộp khiến mặt đỏ bừng.
Đầu tiên là luống cuống tay chân để cái bao xuống rồi vừa định mở ra thì chợt nhớ mình vẫn chưa chào Kim Phi, lại vội vàng túm bao lại, thình thịch một tiếng quỳ lên mặt đất và bắt đầu dập đầu.
"Hạ quan Đồng Tử Minh kính chào Quốc sư đại nhân, Quốc sư đại nhân thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Sau khi quỳ xong ông ta mới nhớ tới nhật báo Kim Xuyên đã đăng báo từ lâu, là Quốc sư đại nhân đã bỏ lễ quỳ lạy mà bây giờ ông ta làm như vậy, đã tương đương với việc làm trái với chính sách Kim Phi đưa ra ngay trước mặt y.
Nhưng quỳ cũng đã quỳ, đầu cũng đã lạy lại đứng lên nữa thì cũng không thích hợp.
Nhất thời Đồng Tử Minh rối rắm không biết làm sao cho phải, đành gục đầu xuống đất, dẫu mông ra như đà điểu.
"Miễn lễ, đứng dậy nói chuyện đi!"
Kim Phi vừa nhìn là đã biết đây là một người ngay thẳng, y mỉm cười gật đầu với Thiết Chùy ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ người đứng dậy.
Cho đến khi bị Thiết Chùy kéo lên, mặt Đồng Tử Minh vẫn còn đỏ như cô gái mới lớn sắp lấy chồng chỉ lo nhìn vào góc áo chứ không dám nhìn Kim Phi.
Ngụy Đại Đồng biết Đồng Tử Minh nhút nhát, nhưng không ngờ ông ta lại nhút nhát đến như vậy.
Thấy ông ta cứ cúi đầu không nói gì như tên ngốc, nên ông ta vội nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiên sinh bảo ngươi báo cáo mực nước kìa, đứng đực ra đó làm gì vậy!"
Nghe Ngụy Đại Đồng lên tiếng, cuối cùng Đồng Tử Minh cũng tỉnh táo lại rồi lại mở cái bao ra.
Ai ngờ, do quá hồi hộp nên cái bao bị mở tung ra làm giấy tờ rơi tán loạn trên đất.
Ngụy Đại Đồng thấy vậy, hận không thể đá chết Đồng Tử Minh cho rồi.
Quả thực, chính Đồng Tử Minh đã nói với Ngụy Đại Đồng là mực nước sông Kim Mã không bình thường và cũng chính ông ta là người đề nghị Ngụy Đại Đồng báo lên trên.
Tuy nhiên, Ngụy Đại Đồng làm quan vận chuyển nhiều năm như vậy, quanh năm suốt tháng hơn phân nửa thời gian đều ngâm mình ở sông Kim Mã nên cũng đã phát hiện mực nước bất thường từ lâu.
Sở dĩ đưa Đồng Tử Minh tới đây là muốn kéo ông ta một phen.
Thực ra, Đồng Tử Minh từ bỏ chức quan trên thuyền cũng không phải vì không dám xuống nước mà vì không biết đối nhân xử thế, xúc phạm đến cấp trên chỉ huy mình nên bị cách chức quan trên thuyền, rồi cho ông ta đi ghi lại mực nước.
Thực ra cấp trên chỉ muốn gõ đầu cảnh cáo Đồng Tử Minh một chút, nếu ông ta vội đi tặng lễ thì đã có thể lật ngược tình thế rồi.
Thậm chí một số quan viên thân thiết còn đến nhắc nhở Đồng Tử Minh, ai ngờ tên này là một con lừa ngoan cố, không muốn tặng lễ thì cũng thôi đi lại còn đi viết vè dè bỉu cấp trên.
Sau đó ông ta đã làm vị trí ghi lại mực nước nước hơn mười mấy năm.
Lúc Ngụy Đại Đồng còn trẻ cũng bị nhắm tới nên có phần đồng cảm với Đồng Tử Minh, sau khi trở thành quan vận chuyển vốn đã định phục chức cho ông ta. Ai ngờ cấp trên kia cũng thăng chức lại còn là cấp trên của Ngụy Đại Đồng, nên ông ta cũng không dám chuyển đổi vị trí cho Đồng Tử Minh.
Bây giờ Kim Phi đã tới, Ngụy Đại Đồng muốn để ông ta lộ diện trước mặt y, để sau này có điều động ông ta đi người khác cũng không nói gì được.
Ai ngờ đã cho ông ta cơ hội rồi mà tên Đồng Tử Minh này lại không tận dụng được!
Lòng Ngụy Đại Đồng đã mắng mỏ Đồng Tử Minh đầy đầu, nhưng ngoài mặt phải cắn răng nói: “Tiên sinh, tình tình Đồng Tử Minh có hơi nhút nhát nên khiến ngài chê cười rồi, nhưng ai cũng biết trong công việc ông ta lại rất nghiêm túc."
"Không sao, người tận tâm với công việc đều như vậy."
Kim Phi cười nói: "Trước đây ta gặp ai cũng đỏ mặt. Chỉ sau khi theo Khánh Hoài ra chiến trường đánh một trận, mới dần sửa được cái tật xấu này."