"Thiết đại nhân, ông mau đứng dậy đi."
Cửu công chúa nói: "Ông cũng biết, Xuyên Thục chúng ta không cần quỳ lạy còn gì."
Kết quả ai ngờ Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu giở trò vô lại: "Nếu bệ hạ không dẫn Phương Linh Quân đi, thì lão phu không dậy đâu!"
Sau khi Thiết Thế Hâm đi đến Tây Hà, làm việc hay nói chuyện đều rất dè dặt cẩn thận, nếu không phải ông ta không còn biện pháp nào khác thì ông ta cũng không làm như vậy.
"Bệ hạ, nếu đệ ấy đã muốn quỳ thì người cứ để cho đệ ấy quỳ đi!"
Phương Linh Quân liếc xéo Thiết Thế Hâm: "Từ khi đệ ấy làm quan, đã quên sự dạy bảo của phụ thân, quên ý định ban đầu, cũng nên quỳ xuống suy ngẫm lại cho thật tốt!"
"Lão già cứng đầu như huynh thì biết cái gì? Dân phụ thuộc vào thức ăn, chuyện quan trọng nhất hôm nay không phải là chuyện phát triển giáo dục, mà là nghĩ cách làm yên ổn thế giới, để cho trăm họ ăn cơm no đã." Thiết Thế Hâm phản bác.
"Kim tiên sinh nói rồi, kế hoạch trăm năm là giáo dục đi trước, trẻ con đọc sách, có kiến thức mới có thể phân biệt đúng sai, Đại Khang mới có thể phát triển nhanh hơn, cũng có thể ổn định lại."
Phương Linh Quân nói: "Đệ nhìn Quảng Nguyên xem, có ai không khen bệ hạ anh minh, không cảm ơn ơn đức của tiên sinh sau khi nghĩa vụ giáo dục phổ biến rộng rãi chứ.
Không nói cái khác, sau khi bệ hạ bắt đầu tuyển binh, có phải Quảng Nguyên hưởng ứng nhanh nhất không?
Dân chúng không phải người ngu, ai đối tốt với bọn họ, bọn họ đều biết…"
"Huynh đừng có mà nói đạo lý lớn, tất nhiên ta biết chỗ tốt của phổ biến giáo dục là gì, nhưng phổ biến giáo dục cần tiêu tiền!"
Thiết Thế Hâm cắt đứt lời của Phường Linh Quân, vỗ tay nói: "Xây trường học, mời tiên sinh dạy, cái nào mà không cần tiêu tiền, còn tiền từ đâu mà tới?"
"Đệ làm quan, phụ trách kế toán, giờ đệ lại hỏi một người dạy học như ta là tiền ở chỗ nào đến ư?"
Phương Linh Quân phản bác: "Đệ làm quan, hay ta làm quan?"
Thiết Thế Hâm giận đến nỗi nhảy tót từ dưới đất lên, nhảy đến trước mặt Phương Linh Quân, tranh luận với ông ta.
Hai người đều là học giả có thanh danh không tệ ở Xuyên Thục lẫn Đại Khang, lúc này lại cãi nhau đến mức nước miếng bắn tung tóe giống những những mụ đàn bà chua ngoa đanh đá.
"Bệ hạ, để người chê cười rồi!"
Bà vợ của Thiết Thế Hâm không biết làm sao, bất lực nói: "Lúc còn trẻ Lão Thiết và huynh ấy nhìn nhau không vừa mắt, ồn ào mười mấy năm, không ngờ già rồi vẫn còn ồn ào như này."
Thiết Thế Hâm từng theo học với phụ thân của Phương Linh Quân, hai người cũng xem như là sư huynh đệ.
Nếu như quan hệ chỉ có vậy, Phương Linh Quân cũng đã không ỷ lại vào gia đình Thiết Thế Hâm, dù sao cũng phải tránh hiềm nghi mà.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hôn sự của Thiết Thế Hâm, cũng là do phụ thân Phương Linh Quân sắp xếp, vợ của ông ta là đường muội của Phương Linh Quân.
Nên Phương Linh Quân mới có thể tự do mà dựa vào gia đình Thiết Thế Hâm, mà không sợ lời ra tiếng vào.
"Lão phu nhân không cần để trong lòng, nếu không phải nhờ Phương tiên sinh, trẫm còn không biết bộ dạng Thiết đại nhân gây gổ với người khác đâu."
Cửu công chúa không quan tâm hai người cãi nhau kia nữa, mà nhìn xung quanh: "Lão phu nhân, không phải trẫm đã sắp xếp chỗ ở cho các ngươi rồi sao, sao các ngươi lại ở nơi này?"
Kim Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cuộc sống giản dị của mình để làm gương, ngược lại, y luôn nhắc nhở người có tiền đi xây nhà.
Mặc dù kiếp trước y vô cùng căm ghét bất động sản, nhưng không thể không thừa nhận, bất động sản là một trong những thủ đoạn làm nền kinh tế phát triển nhất.
Điều duy nhất có thể đánh đồng với nó e rằng chỉ có cơ sở hạ tầng của quốc gia.
Đây không phải thiếu niên giết rồng rồi cuối cùng trở thành con rồng độc ác, mà là giai đoạn phải đi qua trong sự phát triển kinh tế.
Phát triển cơ sở hạ tầng và bất động sản, công nhân tham dự trong đó không chỉ được trả lương, còn có thể kéo theo nhiều sản nghiệp tương tự, ví dụ như công nghiệp luyện kim, khai thác mỏ, và công nghiệp vận tải.
Những người làm nghề nghiệp này cũng có thể cải thiện được cuộc sống nhờ lấy thù lao từ trong đấy.
Dân chúng kiếm được tiền, sẽ đi tiêu xài, cứ như vậy sẽ kích thích sự phát triển của các ngành như ngành phục vụ, ngành ăn uống, ngành giải trí hay các ngành tương tự.
Tiền bạc có thể lưu động, kinh tế mới có thể kéo dài, chỉ có tổng hợp tài sản của cả xã hội mới có thể tiếp tục được cải thiện.
Lấy ví dụ ở kiếp trước của Kim Phi, lúc còn nhỏ khi y đi học, toàn bộ làng cũng chỉ có một chiếc xe gắn máy, nhưng sau khi y đi làm thì hầu như nhà nào trong làng cũng có xe oto riêng.
Tiền mua xe toàn là tiền kiếm được ở công xưởng hoặc công trường.
Đây chính là sự thay đổi do sự phát triển bất động sản và xây dựng cơ sở hạ tầng trên quy mô cả nước mang lại.
Chỉ là sau đó hơi lệ thuộc quá độ vào bất động sản để kích thích kinh tế, điều này dẫn đến một vài sự biến hình của ngành bất động sản và khai thác quá mức nghiêm trọng tiềm năng của người dân.
Kiếp trước Kim Phi cũng từng làm nô lệ của nhà ở một khoảng thời gian, biết rõ tình hình tốt xấu trong đó.
Vì để tránh cho Đại Khang cũng xuất hiện tình trạng này, Kim Phi quyết định xây dựng trọng điểm là bất động sản, sửa chữa xong đường đã, sau khi làm xong công trình thủy lợi và một số cơ sở hạ tầng liên quan đến sinh kế, sau khi thành viên nòng cốt dưới quyền tích lũy được một ít kinh nghiệm, sẽ cố gắng phát triển ngành bất động sản.
Nhưng người có tiền sẵn lòng xây dựng nhà, cải thiện điều kiện mình ở, y cũng sẽ động viên, thậm chí dẫn đầu làm vậy.
Khắp nơi ở Tây Hà hôm nay đều là phòng xi măng mái ngói, trong đó 90% đều là sản nghiệp của Kim Phi.
Nhiều nhà như vậy, Kim Phi chắc chắn không ở hết được, hầu hết chúng được dùng làm nhà tập thể cho công nhân nhà máy dệt và các nhân viên hộ tống, một phần trong số đó còn để sắp xếp chỗ ở cho những người đến từ bên ngoài.
Thiết Thế Hâm được xem như trợ thủ đắc lực của cửu công chúa, tất nhiên cũng được chia một căn phòng ở không tệ.
Nhưng hai người Thiết Thế Hâm lại không dời đi, mà ở tại căn nhà tranh mướn được.
"Lão Thiết nói nơi này gần nhà tiên sinh hơn, qua lại cũng thuận tiện."
Lão phu nhân cười nói: "Thật ra chúng ta chỉ có hai người, không cần ở căn nhà lớn như vậy, ở nơi này cũng rất tốt."
"Lão phu nhân, vừa rồi ta nhìn thấy bà tự mình nấu cơm nấu canh, sao không thuê mấy người làm giúp?" Cửu công chúa lại hỏi.
Mặc dù Xuyên Thục đã thực hiện lệnh thả gia nô, nhưng rất nhiều người làm đã bị nhà chủ huấn luyện chỉ biết phục vụ cho người từ khi còn nhỏ, không có khả năng sinh tồn khác, cũng không có người nhà để dựa vào, cho nên Kim Phi không làm quá cứng nhắc, mà cho phép người có tiền thuê người làm giúp việc.
Chỉ là trước kia người làm không có đất đai, nhà chủ muốn đánh thì đánh, đánh chết cũng sẽ không có người nói gì, bây giờ người làm có địa vị hợp pháp, có quan hệ thuê mướn với nhà chủ, nhà chủ còn phải phát tiền lương.
Nếu người làm không hài lòng với tiền lương hay công việc, cũng có thể rời đi bất cứ khi nào, nhà chủ cũng không ngăn được.
Với địa vị và tiền lương của Thiết Thế Hâm, thuê năm hay ba người làm là vô cùng bình thường.
Nhưng ngay cả một người mà ông ta cũng không thuê, chuyện trong nhà toàn để bà lão làm.
"Mặc dù ta già rồi, nhưng tay chân vẫn xem như dẻo dai, không cần thuê người."
Bà lão nói: "Hơn nữa Lão Thiết nói, Đại Khang bây giờ còn khó khăn, mặc dù tiên sinh và bệ hạ trả tiền lương rất cao, nhưng ông ấy được xem như đại thần của triều đình, không thể dẫn đầu phô trương lãng phí được."
"Vậy tiền lương của ông ta đâu, để dành rồi chứ?" Cửu công chúa hỏi.
"Không, ông ấy nói ca của ta cần dùng tiền, bảo ta đưa hết tiền lương cho ca của ta."
Bà lão chỉ vào Phương Linh Quân.
Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn Thiết Thế Hâm.
Thật ra từ lâu Cửu công chúa đã chú ý đến Thiết Thế Hâm, còn phái người điều tra mọi hành động lời nói khi ông ta còn làm quan ở kinh thành nữa.
Thời điểm đó, mặc dù không thể nói cuộc sống Thiết Thế Hâm rất xa hoa, nhưng chắc chắn cũng không mộc mạc giản dị.
Vì để có mối quan hệ tốt với quan viên kinh thành, ông ta cũng đi đến thanh lâu mời khách ăn cơm không ít lần.
Bây giờ ông ta thay đổi lớn như vậy, không phải Thiết Thế Hâm thật sự thay đổi, mà ông ta hiểu rõ đạo làm quan, hiểu nhập gia tùy tục.
Ban đầu ở kinh thành, cấp trên thích ăn chơi đàng điếm, ông ta cũng đi theo ăn chơi rượu chè be bét.
Đi đến làng Tây Hà, phát hiện mọi người đều sống giản dị, Thiết Thế Hâm cũng có thể sống giản dị.