Mấy năm nay trên Cao Nguyên chưa từng có ngày yên ổn, Nathan cũng là cựu binh ở chiến trường khá lâu, vừa nhìn đã biết nhóm nhân viên hộ tống này đều là người có bản lĩnh.
“Người này là ai vậy?”, Nathan quay đầu lại hỏi tùy tùng phía sau.
Dạo gần đây tùy tùng này luôn nghe ngóng tin tức ở làng Tây Hà.
“Đại nhân, hắn là Kim Phi - Quốc sư của Đại Khang”, tùy tùng nhỏ giọng đáp.
“Hắn là Kim Phi ư?”, nghe thế Nathan híp mắt.
Ông ta đã từng nghe nói đến tên tuổi của Kim Phi, cũng nghe nói Kim Phi còn rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ như thế.
Có vẻ còn không lớn bằng con trai mình.
Nhìn Kim Phi ngày càng đến gần mình, Nathan vô thức dẫn người đứng tránh sang một bên.
Nhưng sau khi tránh sang một bên, Nathan lại bỗng đứng ra giữa đường.
Sau chuyện lần trước, đám cận vệ của Kim Phi đều sợ hãi, bây giờ đột nhiên bị Nathan chặn đường, đám cận vệ lập tức trở nên căng thẳng.
Không cần đội phó ra lệnh đã bày ra trận phòng thủ, bao vây Kim Phi lại ở giữa.
“Ông là ai, mau tránh ra”. Đội phó nói với Nathan.
Nhưng Nathan không rời đi mà chỉ chào Kim Phi: “Nathan - sứ giả bộ lạc Hắc Hổ xin chào Quốc sư đại nhân của Đại Khang”.
Da mặt người tri thức ở Trung Nguyên đều rất mỏng, cũng chú trọng lễ nghi, Kim Phi lại là người tri thức.
Nathan không mong Kim Phi sẽ trả lễ như những người tri thức khác, chỉ cần y chào hỏi mình một tiếng là mình có thể nói tiếp rồi.
Chỉ sợ Kim Phi làm như không nghe thấy, cứ thế bỏ đi.
Cũng may Kim Phi không rời đi, mà đứng cách đám cận vệ gật đầu với Nathan: “Hóa ra là sứ giả bộ lạc Hắc Hổ, hân hạnh được gặp”.
Nathan vui mừng khôn xiết khi thấy Kim Phi trả lời, vội nói: “Lý đại nhân lúc ở trên Cao Nguyên có nói, Quốc sư đại nhân muốn tìm đối tác trên Cao Nguyên, Đại vương bọn ta có nhã ý muốn hợp tác với tiên sinh, thế nên bảo ta đến thương lượng với tiên sinh, không biết tiên sinh định bao giờ thì bàn bạc với ta?”
“Nathan đại nhân, có lẽ Lý Địch đại nhân không nói rõ với ngươi, không phải cá nhân ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên, mà là Đại Khang bọn ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên”.
Kim Phi lại nói cho có lệ như nói với công chúa Lộ Khiết, giải thích: “Việc này nhất định phải thông qua Hồng Lư Tự và viện Khu Mật, như thế mới đúng quy trình”.
“Vậy không biết bao giờ các đại nhân ở viện Khu Mật có thời gian?”, Nathan hỏi.
“Viện Khu Mật không thuộc quyền quản lý của ta, ta cũng không rõ lắm”, Kim Phi lại đẩy trách nhiệm, còn bổ sung một câu: “Ta nghe nói gần đây có vẻ viện Khu Mật rất bận rộn, có lẽ Nathan đại nhân vẫn phải kiên nhãn chờ thêm vài ngày”.
Vừa nghe thế, sắc mặt Nathan lập tức sa sâm.
Ông ta nhăn mặt nói: “Nếu ngài muốn đàm phán thì mong các đại nhân cố gắng dành chút thời gian càng sớm càng tốt; nếu không muốn thương lượng thì cũng mong Quốc sư đại nhân nói rõ cho ta biết, bọn ta cũng tiện đi các nơi khác của Đại Khang, nghĩ cách khác”.
“Ngươi đang đe dọa ta sao?”, giọng Kim Phi trở nên lạnh lùng.
Bây giờ Đại Khang chia năm sẻ bảy, không phải chỉ có một chính quyền Xuyên Thục.
Nếu bộ lạc Hắc Hổ đi tìm tộc cũ của Tấn vương hoặc Tần vương, rất có thể đối phương sẽ đồng ý hợp tác với bộ lạc Hắc Hổ.
Đến lúc đó bỗng dưng lại có thêm một kẻ thù.
“Quốc sư đại nhân, ta không dám uy hiếp ngài, chỉ là bọn ta không đợi được thật”.
Nathan giải thích: “Ngài cũng biết, bộ lạc Hắc Hổ bọn ta là bộ lạc lớn thứ hai ở Cao Nguyên, bộ lạc Thương Ưng đang từng bước ép chặt, hơn nữa chúng còn có khinh khí cầu, một khi bị chúng tìm được Đại vương của bọn ta, bộ lạc của bọn ta sẽ toang mất.
Quốc sư đại nhân rộng lượng thì mong đại nhân cứu lấy bộ lạc Häc Hổ bọn ta đi.
Bây giờ những bộ lạc nhỏ đó đang theo dõi bọn ta, một khi bọn ta không thể chống đỡ được nữa, e là những bộ lạc nhỏ này sẽ lập tức đầu hàng bộ lạc Thương Ưng, ngài cũng không muốn bộ lạc Thương Ưng tiêu diệt bọn ta, thống nhất Cao Nguyên mà nhỉ?”
Kim Phi nhíu mày, không phản bác. Nathan nói đúng, Cửu công chúa cố ý làm khó Nathan không phải vì muốn ép ông ta đi, mà là vì muốn tiếp tục áp chế tâm lý kỳ vọng của đối phương, để mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn trong lúc đàm phán.
Càng không muốn nhìn thấy bộ lạc Thương Ưng thống trị Cao Nguyên.
“Người này là ai vậy?”, Nathan quay đầu lại hỏi tùy tùng phía sau.
Dạo gần đây tùy tùng này luôn nghe ngóng tin tức ở làng Tây Hà.
“Đại nhân, hắn là Kim Phi - Quốc sư của Đại Khang”, tùy tùng nhỏ giọng đáp.
“Hắn là Kim Phi ư?”, nghe thế Nathan híp mắt.
Ông ta đã từng nghe nói đến tên tuổi của Kim Phi, cũng nghe nói Kim Phi còn rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ như thế.
Có vẻ còn không lớn bằng con trai mình.
Nhìn Kim Phi ngày càng đến gần mình, Nathan vô thức dẫn người đứng tránh sang một bên.
Nhưng sau khi tránh sang một bên, Nathan lại bỗng đứng ra giữa đường.
Sau chuyện lần trước, đám cận vệ của Kim Phi đều sợ hãi, bây giờ đột nhiên bị Nathan chặn đường, đám cận vệ lập tức trở nên căng thẳng.
Không cần đội phó ra lệnh đã bày ra trận phòng thủ, bao vây Kim Phi lại ở giữa.
“Ông là ai, mau tránh ra”. Đội phó nói với Nathan.
Nhưng Nathan không rời đi mà chỉ chào Kim Phi: “Nathan - sứ giả bộ lạc Hắc Hổ xin chào Quốc sư đại nhân của Đại Khang”.
Da mặt người tri thức ở Trung Nguyên đều rất mỏng, cũng chú trọng lễ nghi, Kim Phi lại là người tri thức.
Nathan không mong Kim Phi sẽ trả lễ như những người tri thức khác, chỉ cần y chào hỏi mình một tiếng là mình có thể nói tiếp rồi.
Chỉ sợ Kim Phi làm như không nghe thấy, cứ thế bỏ đi.
Cũng may Kim Phi không rời đi, mà đứng cách đám cận vệ gật đầu với Nathan: “Hóa ra là sứ giả bộ lạc Hắc Hổ, hân hạnh được gặp”.
Nathan vui mừng khôn xiết khi thấy Kim Phi trả lời, vội nói: “Lý đại nhân lúc ở trên Cao Nguyên có nói, Quốc sư đại nhân muốn tìm đối tác trên Cao Nguyên, Đại vương bọn ta có nhã ý muốn hợp tác với tiên sinh, thế nên bảo ta đến thương lượng với tiên sinh, không biết tiên sinh định bao giờ thì bàn bạc với ta?”
“Nathan đại nhân, có lẽ Lý Địch đại nhân không nói rõ với ngươi, không phải cá nhân ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên, mà là Đại Khang bọn ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên”.
Kim Phi lại nói cho có lệ như nói với công chúa Lộ Khiết, giải thích: “Việc này nhất định phải thông qua Hồng Lư Tự và viện Khu Mật, như thế mới đúng quy trình”.
“Vậy không biết bao giờ các đại nhân ở viện Khu Mật có thời gian?”, Nathan hỏi.
“Viện Khu Mật không thuộc quyền quản lý của ta, ta cũng không rõ lắm”, Kim Phi lại đẩy trách nhiệm, còn bổ sung một câu: “Ta nghe nói gần đây có vẻ viện Khu Mật rất bận rộn, có lẽ Nathan đại nhân vẫn phải kiên nhãn chờ thêm vài ngày”.
Vừa nghe thế, sắc mặt Nathan lập tức sa sâm.
Ông ta nhăn mặt nói: “Nếu ngài muốn đàm phán thì mong các đại nhân cố gắng dành chút thời gian càng sớm càng tốt; nếu không muốn thương lượng thì cũng mong Quốc sư đại nhân nói rõ cho ta biết, bọn ta cũng tiện đi các nơi khác của Đại Khang, nghĩ cách khác”.
“Ngươi đang đe dọa ta sao?”, giọng Kim Phi trở nên lạnh lùng.
Bây giờ Đại Khang chia năm sẻ bảy, không phải chỉ có một chính quyền Xuyên Thục.
Nếu bộ lạc Hắc Hổ đi tìm tộc cũ của Tấn vương hoặc Tần vương, rất có thể đối phương sẽ đồng ý hợp tác với bộ lạc Hắc Hổ.
Đến lúc đó bỗng dưng lại có thêm một kẻ thù.
“Quốc sư đại nhân, ta không dám uy hiếp ngài, chỉ là bọn ta không đợi được thật”.
Nathan giải thích: “Ngài cũng biết, bộ lạc Hắc Hổ bọn ta là bộ lạc lớn thứ hai ở Cao Nguyên, bộ lạc Thương Ưng đang từng bước ép chặt, hơn nữa chúng còn có khinh khí cầu, một khi bị chúng tìm được Đại vương của bọn ta, bộ lạc của bọn ta sẽ toang mất.
Quốc sư đại nhân rộng lượng thì mong đại nhân cứu lấy bộ lạc Häc Hổ bọn ta đi.
Bây giờ những bộ lạc nhỏ đó đang theo dõi bọn ta, một khi bọn ta không thể chống đỡ được nữa, e là những bộ lạc nhỏ này sẽ lập tức đầu hàng bộ lạc Thương Ưng, ngài cũng không muốn bộ lạc Thương Ưng tiêu diệt bọn ta, thống nhất Cao Nguyên mà nhỉ?”
Kim Phi nhíu mày, không phản bác. Nathan nói đúng, Cửu công chúa cố ý làm khó Nathan không phải vì muốn ép ông ta đi, mà là vì muốn tiếp tục áp chế tâm lý kỳ vọng của đối phương, để mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn trong lúc đàm phán.
Càng không muốn nhìn thấy bộ lạc Thương Ưng thống trị Cao Nguyên.