Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả là ông Hồng lại lên mặt, quái gở nói: "Ông lão ta chẳng qua chỉ là một tên dân đen, không nói nên lời với nhân vật lớn như cô, hay là ta đi tìm Kim tiên sinh nói vậy!"

"Vậy được, ông không tính nói thì thôi, bà đây bận bịu muốn chết, còn lười nghe đây!"

Ông Hồng không nói, Khánh Mộ Lam cũng không có cách nào, hơn nữa sự kiên nhẫn của cô ấy đã bị tiêu hao hết sạch, xua tay hô với các công nhân: "Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc!"

Kết quả là các công nhân mới vừa nâng cưa lên, lại bị ông lão gọi lại.

"Không được, các ngươi không thể cưa ông Hải Thần này được!"

Ông ta tới Đông Hải chính là để ngăn cản Khánh Mộ Lam cưa cá voi, nếu cá voi bị cưa đứt rồi, ngày mai cho dù gặp được Kim Phi, thì có thể làm gì chứ?

Dán cá voi lại chắc? "Thứ gì?" Khánh Mộ Lam sửng sốt: "Ông Hải Thần gì cơ?" "Hải chính là ông Hải Thần!"

Ông Hồng chỉ xác cá voi mà nói: "Các ngươi giết chết ông Hải Thần, đã là đại nghịch bất đạo, còn muốn phanh thây ăn thịt, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị trời phạt sao?"

"Đây chỉ là hai con cá, tại sao lại thành ông Hải Thần chứ?" Khánh Mộ Lam cảm thấy khó hiểu.

“Hải được trời đất chiếu cố, chính là thần trong biển, thế nên mới có thân thể to lớn như vậy!"

Ông Hồng nói: "Hải luôn là vận may trong biển, bị bắt sẽ là điềm dữ, không chỉ gieo họa cho Đông Hải, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng vận mệnh đất nước!

Lần săn Hải trước đã chứng minh chuyện này! Bây giờ cuộc sống ở Đông Hải mới vừa khá hơn một chút, các ngươi lại muốn dẫm lên vết xe đổ sao?"

Nghe thấy ông Hồng nói như vậy, không ít ngư dân xung quanh cũng cúi đầu.

Lần trước không bao lâu sau khi lùng giết cá voi, Đông Hải liên tiếp gặp phải nhiều đợt bão, các ngư dân đã tổn thất trầm trọng.

Phần lớn người của thời đại phong kiến rất mê tín, vì vậy có rất nhiều ngư dân cho rằng lý do bão xảy ra dồn dập là vì bọn họ đã lùng giết Hải, chọc giận Hải Thần.

Khánh Mộ Lam cũng cắn môi.

Không ít ngư dân xung quanh cũng cúi đầu, chứng tỏ chắc bọn họ biết chuyện này, cũng chứng tỏ chuyện này là thật.

Hơn nữa buổi chiều cô ấy còn đặc biệt đi hỏi thăm niên đại lần trước bắt được Hải, vốn chỉ vì tò mò, nhưng bây giờ bị ông Hồng nói như vậy, trong lòng cô ấy cũng có chút không yên.

Nếu quả thật phải dựa theo niên đại để tính, đúng là không bao lâu sau khi bắt được Hải, Hoàng đế tại vị lúc ấy đã băng hà, sau đó Đại Khang từ thịnh vượng bắt đầu đi xuống bước đường suy tàn.

Mặc dù trải qua sự rèn giữa của Kim Phi, suy nghĩ của Khánh Mộ Lam đã tiến bộ không ít, nhưng dẫu sao cô ấy cũng lớn lên ở thời đại phong kiến, đã nghe các kiểu thuyết pháp như "Thiên mệnh, "Thiên tử" suốt mười mấy năm, bị ông Hồng hù dọa như vậy, trong lòng vẫn hơi hoảng sợ.

Hải Thần là cách nói của Đông Hải, Kim Phi là người Xuyên Thục, chưa chắc đã biết chuyện này.

Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ hay là đi xin phép Kim Phi thử xem, ít nhất nên nói chuyện này với y một tiếng.

Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam đang chuẩn bị bảo công nhân tạm thời ngưng làm việc, lại nghe được phía sau truyền tới một tiếng hô: "Các ngươi không tranh thủ lúc nước rút nhanh chóng cưa cá lớn ra đi, ngây hết ra đây làm gì?"

Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn thì thấy Đường Tiểu Bắc dẫn đội cận vệ tới.

"Tiểu Bắc, bọn họ nói đây là Hải Thần..."

Khánh Mộ Lam tiến lên một bước, vừa định giải thích, lại bị Đường Tiểu Bắc cắt ngang.

"Vừa rồi ta nghe thấy hết rồi!" Đường Tiểu Bắc xua tay nói: "Rõ ràng chỉ là hai con cá lớn mà thôi, ông Hải Thần gì chứt

Ra tay đi, nếu như hai con cá là ông Hải Thần, ông trời trừng phạt xuống thì bà đây sẽ gánh chịu thay cho các ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK