“Sẽ sớm thôi!”
ở Đông Hải lâu như vậy, Kim Phi đã nóng lòng muốn về nhà.
Bây giờ máy hơi nước đã làm xong, cũng đến lúc trở về được rồi.
Quá trình phanh thuyền trên biển diễn ra rất lâu, cho nên khi thuyền cách xưởng đóng thuyền một khoảng còn rất xa, Kim Phi nhanh chóng chỉ huy công nhân nồi hơi dùng nắp than ướt dập lửa, ngừng chạy máy hơi nước, rồi dựa vào quán tính của con thuyền đế đưa thuyền về xưởng đóng thuyền.
Dưới tác dụng của tấm chắn, thuyền cập bến một cách thuận lợi.
Trước khi thử nghiệm ở dưới nước, Kim Phi đã sắp xếp nhiệm vụ cho các nhân viên hộ tống, thuyền vừa dừng lại, các nhân viên hộ tống bắt đầu chất dồ lên thuyền.
Lúc Trịnh Phương và Mãn Thương tới đã đưa theo bảy chiếc thuyền, nhưng thuyền hơi nước chỉ có một chiếc, muốn mang cả than đá và các vật tư khác thì không thế đưa tất cả mọi người theo, Kim Phi chỉ có thế cố gắng đưa các nhân viên hộ tống đi trước, để người khuân vác, nữ học trò và những người không có khả năng chiến đấu ở lại, chờ nhóm sau trở về.
Buổi tối hồm đó, Kim Phi và Hồng Đào Bình ở thư phòng cả đêm, đặt lại trọng tâm công việc cho
xưởng đóng tàu sau này.
Trời dần hửng sáng, Kim Phi đang chuẩn bị quay về thì Thiết Chùy chạy tới báo cáo, nói lính trinh sát phát hiện ra một đội quân đang tiến về phía xưởng đóng thuyền.
“Ta đang còn lo chúng không tới đây.” Kim Phi hừ một tiếng: “Thiết Chùy, giao cho ngươi đấy! Trước khi chúng ta về, cho chúng một bài học!”
Lúc trước Kim Phi còn nghĩ rằng Ngô vương sẽ cho người tấn công xưởng đóng thuyền từ đất liền, điều động thuyền trên sông và tập hợp binh lính chỉ là tung hỏa mù.
Nhưng mãi tới khi y đã hoàn thiện xong máy hơi nước, đối phương vần chưa có động tĩnh gì, Kim Phi băn khoăn có khi nào bản thân đã đoán sai rồi không.
Cuối cùng cũng tới fôi.
Thật ra cũng không thể trách Ngô vương lề mề chậm chạp, mà do đỊa bàn của ông ta thái ấp trước kia, cách giữa xưởng đóng thuyền còn có vài địa bàn của các quý tộc khác.
Ngô vương phải trao doi điều kiện mượn đường với họ mới có thế xuất binh.
Nếu không những quý tộc sẽ cho rằng Ngô vương muốn dẫn quân đánh họ, khi đó họ nhất định sẽ liều mạng phản kháng.
Cả truyền thõng và giao thồng của Đại Khang dều vồ cùng lạc hậu. Đến khi các gia tộc biết được Ngô vương muốn đánh Kim Phi, lúc đó tất cả mới
tích cực hợp tác, cũng mất rất nhiều thời gian.
Nếu bọn chúng đến muộn thêm một ngày thì Kim Phi đã đi luôn fôi.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ khiến chúng hài lòng!” Thiết Chùy híp đôi mắt lại, xoa nắm đấm.
Mấy người Mãn Thương đưa bảy con thuyền tới đây, khồng chỉ đưa người tới, mà còn mang theo rất nhiều than đá và nguyên liệu.
Trong khoảng thời gian Kim Phi chế tạo máy hơi nước, Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đưa người chế tạo gấp rút một số khinh khí cầu và lựu đạn.
Lúc trước bởi vì kho lựu đạn bị nổ, mấy người Thiết Chùy muốn ném lựu đạn lại phải tính toán cẩn thận, hiện tại thì tốt hơn rồi, có thể thoải mái dùng.
Sáng hôm đó, Kim Phi hoãn kế hoạch trở về của mình, Thiết Chùy mang theo hai trăm nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy về phía Tây Bắc.
Kim Phi đứng trên đỉnh pháo đài, nhìn đám người Thiết Chùy rời đi, rồi quay sang Bắc Thiên Tâm: “Truyền tin cho Lão Nghiêm, hành động được rồi!”
“Rõ!” Bắc Thiên Tâm đáp, tung người nhảy xuống pháo đài.
Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi xưởng đóng thuyền.
ở cửa sông, binh phủ còn chưa biết bản thân đã bị lính trinh sát phát hiện, lúc này chúng vừa mới ăn
sáng xong, đang uể oải sắp xếp lại trang bị thì đột nhiên có một binh phủ sửng sốt nhìn về phía Tây.
“Đừng đứng trơ ra đó, tranh thủ thời gian thu dọn dồ đạc đi, nếu khồng lát nữa đội trưởng quay lại là bị mắng đấy!”
Người kia nói xong thì quay sang đá hắn ta một cái, rồi cũng quay đầu nhìn về phía Tây
Ngay sau đó, chính hắn cũng ngẩn người.
Trên bầu trời phía Tây, có tới bảy tám cái khinh khí cầu khổng lồ từ từ bay lên, như bảy tám đám mây đen đang tiến về phía doanh trại.
Để khiến quân địch sợ hãi, sau này không dám tới quấy phá xưởng đóng thuyền nữa, vừa mới bắt đầu Thiết Chùy đã dùng tới chiêu thức này.
Khinh khí cầu bay đến phía trên doanh trại của binh phủ, ngay lập tức bom chớp sáng và lựu đạn được thả rơi tự do xuống.
Chưa tới ba phút đồng hồ, gần như toàn bộ doanh trại của binh phủ từ Tây sang Đông đều bị nổ tung.
Binh phủ vốn chỉ là một đám ô hợp, lúc đó sợ tới mức bỏ chạy toán loạn.
Lúc này, nhân viên hộ tống cưỡi ngựa từ bốn phương tám hướng chạy tới, giết chết những kẻ ở phía trước không thương tiếc.
Lúc này binh phủ đã bị dọa vỡ mật, như ruồi mất đầu, thấy kỵ binh chặn ở phía trước thì vội vàng quay
đầu bỏ chạy.
Nhân viên hộ tống kỵ binh như đang đuổi dê, đuối binh phủ về doanh trại của chúng.
Nếu là bình thường, các nhân viên hộ tống sẽ bắt đâu thu nhận tù binh.
Nhưng Thiết Chùy chỉ mang theo hai trăm người, ngoài trừ một trăm người điều khiến khinh khí cầu thì chỉ còn hơn một trăm kỵ binh, không thế nhận nhiều tù binh như vậy.
Nếu đợi thêm người tới, e rằng phải lãng phí một hai ngày nữa.
Thiết Chùy biết Kim Phi đang muốn nhanh chóng trở về, cũng để dọa sợ kẻ địch nên tạm thời không nhận thêm tù binh, lệnh cho bên trên thả thêm hai khinh khí cầu, tập trung binh phủ lại một chồ fôi thả thêm một đợt bom, sau đó các nhân viên hộ tống mới thu nhận tù binh.
Sau trận ném bom này, số binh phủ sống sót không còn nhiều.
Kỵ binh cưỡi ngựa đi vào, chém thêm một nhát đao.
Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, trận chiến diễn ra chưa tới nửa giờ.
Hơn hai nghìn binh phủ, ngoại trừ một số người may mắn ở bên rìa của doanh trại, còn lại dều đã chết.
Sau khi dọn dẹp qua chiến trường, Thiết Chùy
dần kỵ binh trở về xưởng đóng thuyền.
Còn về phần thi thể thì đương nhiên sẽ có các quan phủ địa phương và các quý tộc cử người đến dọn dẹp.
Thiết Chùy cố tình làm vậy cũng để dọa sợ bọn chúng.
Hiệu quả thật sự rất tốt.
Biết Kim Phi còn sống, một số quý tộc bắt đầu rục rịch.
Nhưng sau khi được biết về quá trình của trận chiến và chứng kiến chiến trường, bọn chúng đều từ bỏ ý định này.
Giữa trưa ngày hôm đó, Ngô vương cách xa ngàn dặm nhận được tin do mật thám gửi về.
“Sao lại thế?”
Ngô vương nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt không thế tin nổi.
Hơn hai nghìn binh phủ, mà chưa tới nửa canh giờ đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Giết lợn cũng đâu có nhanh như vậy?
“Chắc chắn có sai sót!”
Ngô vương đập bàn rồi hô lớn: “Người đâu, nhanh phái người đi điều tra lại!”
Ông ta vừa dứt lời, “ngự tiền thị vệ” đang canh gác ngoài cửa vội vã chạy vào.
‘Đại vương, chạy mau, kẻ địch đang đánh vào
đây!”
“Kẻ địch?” Ngô vương sững sờ một lát, rồi tức giận rít lên: “Tên sở vương lại lật mặt, không phải đã nói sẽ cùng nhau đối phó với Kim Phi trước, sao bây giờ lại tới đây đánh ta?”
“Đại vương, không phải sở vương, là tiêu cục Trấn Viễn!”
Ngự tiền thị vệ hô lên: “Đại vương chạy nhanh lên, khinh khí cầu sắp bay tới đây rồi!”
“Tiêu cục Trấn Viễn hả?”
Theo bản năng, Ngô vương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Sau cánh cửa, ông ta nhìn thấy hai khinh khí cầu khổng lồ đang từ từ bay về phía mình.
Ngô vương giật mình, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta không biết tại sao khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại xuất hiện ở “vương thành” của mình?
Nhưng ông ta biết bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu vấn đề này, ông ta vội vàng để ngự tiền thị vệ đỡ ra khỏi cung điện, chạy vào một tầng hầm đã chuẩn bị từ trước.
Một lát sau, hai quả khinh khí cầu lắc lư bay tới.
Sau đó, trước sau của “hoàng cung” dều vang lên tiếng lựu đạn nổ.
Khoảng chừng hơn mười phút, tiếng nổ mới dừng lại.
“Trần Nguyên Phong, ngươi nghe cho kỹ đây tiên sinh nói, nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất nên thành thật tới Kim Xuyên tìm cửu công chúa tạ lỗi, cầu xin điện hạ tha mạng chó của ngươi, đừng để Cửu điện ha tự mình đi hỏi tội ngươi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK