Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước tới nay Trung Nguyên luôn sản xuất lương thực, trước đây người dân khó khăn, là vì địa chủ thân hào và quyền quý địa phương quá tham lam, vơ vét lương thực trong tay người dân.

Chúng chỉ giao một phần nhỏ của những lương thực này cho triều đình, số còn lại đều rơi vào tay mình.

Người dân đói sắp chết, nhưng địa chủ thân hào thậm chí thổ phỉ, trong tay đều tích lũy được lượng lương thực lớn.

Trương Lương và Khánh Hoài đều cần Xuyên Thục ủng hộ lương thực, còn sau khi Lưu Thiết từ Hoàng Hà lên bờ, đã chiếm đóng được mấy kho lương thực lớn ngay lập tức, phái binh tập kích mấy ổ thổ phỉ có quy mô khá to, lại thu được một lượng lương thực lớn, hoàn toàn không cần Đông Hải tiếp việc, chỉ lương thực thu được đã đủ để bọn họ phát cháo rồi.

Có điều chỉ phát cháo cho người dân thì không phải kế hoạch lâu dài, cạnh Hoàng Hà phát hiện quặng than có quy mô không nhỏ, khai thác hoàn toàn bằng công nhân cần không ít người làm, Lưu Thiết tuyển công nhân ở các nơi như Phong Lăng, Thanh Ngô, Gia Trí, Tế Thủy, chuẩn bị khai thác quặng than.

Lúc này phía Bắc còn khá lạnh, đất cạnh quặng than vẫn bị đóng băng, nhân lúc này, Lưu Thiết xin một nhóm trụ cột kĩ thuật từ quặng than Hắc Thủy Câu tới tiến hành đào tạo đơn giản.

Đồng thời lại xin một nhóm thợ thủ công từ Đông Hải sang, xây mấy lò gạch cách quặng than không xa, dựng trại thô sơ gần lò gạch.

Cuối tháng giêng, băng tuyết tan rã, trời cũng dần ấm lên, bên Đông Hải đưa tới hai thuyền đồ cuốc chim thuổng xẻng tơi, quặng than Phong Lăng chính thức khởi công.

Nhiều người sức lực lớn, mặc dù khai thức hoàn toàn bằng thủ công, hiệu suất không sao, nhưng khó chống lại với người đông.

Chỉ thổ phỉ mà nhân viên hộ tống bắt được đã có ba ngàn người, lại cộng thêm người dân tuyển từ các nơi tới, gần chục ngàn người rồi.

Trước đây bãi bồi Hoàng Hà hoang vắng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủ đã trở nên nhộn nhịp lạ thường.

Đây là một quặng than nông, cho dù chỉ dùng xẻng đào, dùng cuốc xới, dùng sọt tre vác, gần chục ngàn người cũng ra tay, chỉ tốn nửa tháng, đất dính ở tầng ngoài quặng than đã được dọn dẹp xong.

Đất dính được dọn dẹp cũng không lắng phí, đều trở thành vật liệu làm gạch.

Hàng loạt ngôi nhà mọc lên bên bờ Hoàng Hà.

Con người là loài động vật cấp cao có tiềm năng to lớn, điều họ sợ nhất không phải là nghèo đói mà là tuyệt vọng.

Trước khi Lưu Thiết và những người khác đến, người dân quận Tế Thuỷ đã gần như tuyệt vọng, nhưng giờ họ lại có thể nhìn thấy chút hy vọng.

Đào than là một việc cực kỳ vất vả, Kim Phi đương nhiên sẽ không quỵt tiền của những người công nhân đào than. Tiền lương của những người công nhân mỏ than ở Phong Lăng cũng giống như tiền lương của công nhân mỏ than ở Hắc Thuỷ Câu tại Kim Xuyên.

Chưa nói đến việc làm giàu, nhưng nếu một người đàn ông làm việc chăm chỉ thì dựa vào tiền lương của mình để nuôi sống một gia đình bốn hoặc năm miệng ăn sẽ không phải là vấn đề lớn.

Những tên thổ phỉ làm việc đều có nhân viên hộ tống giám sát, nếu không làm việc chăm chỉ sẽ bị đánh. Tuy nhiên, đại đa số những người bình thường đều làm việc chăm chỉ một cách tự nguyện. Bởi vì làm việc trong các mỏ than sẽ nhận lương theo sản phẩm, càng đào được nhiều than thì tiền công càng cao.

Nhờ có động lực này, mỏ than Phong Lăng vẫn có thể khai thác hàng trăm tấn than mỗi ngày mà không cần máy móc lớn.

Với lượng than lớn như vậy, các khu vực xung quanh huyện Phong Lăng chắc chắn sẽ không thể sử dụng hết, hơn 90% trong số đó sẽ được vận chuyển đến Đông Hải để hỗ trợ dự án thành phố mới.

Nếu muốn vận chuyển than ra ngoài, cần xây dựng một bến tàu và vận chuyển than ra tàu.

Do đó, sự phát triển của các mỏ than đã kéo theo sự phát triển của ngành xây dựng và ngành vận tải xung quanh.

Chỉ trong hơn một tháng, huyện Phong Lăng đầy chết chóc đã được hồi sinh nhờ mỏ than này, đồng thời nó cũng nuôi sống hàng chục nghìn người ở một số huyện xung quanh và gia đình của họ.


Bên bờ Hoàng Hà có nhiều người như vậy, đương nhiên cần có lực lượng vũ trang để duy trì trật tự. Tiêu cục Trấn Viễn vốn đã thiếu nhân lực nên Kim Phi đương nhiên sẽ không chi viện, Lưu Thiết chỉ có thể chiêu mộ người trong số dân thường và công nhân để thành lập lực lượng dân quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK