“Không phải đánh chiếm đất Ngô, chỉ là lo lắng người nhà của quân Phạm Gia bị Ngô vương đày đọa, nên ta đã phái binh đến đánh chiếm quận Giang Bình.” Trương Lương nói: “Bây giờ quận Giang Bình đã bị tiêu cục Trấn Viễn không chế rồi, tất cả người nhà của quân Phạm Gia cũng giống con dân của Xuyên Thục, được phân chia ruộng đất.”
“Cảm ơn tiên sinh rất nhiều!”
Nghe Trương Lương nói như vậy, Phạm Hải Châu lại hành lễ với Kim Phi: “Nếu tiên sinh đồng ý, sau khi ta trở về Bình Giang xây dựng lại quân Phạm Gia xong, ta nguyện giúp tiên sinh đánh chiếm đất Ngô, sau đó lãnh đạo quân Phạm Gia, tiếp tục trấn thủ thành Vị Châu!”
Kim Phi và Trương Lương quay sang nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
Đây là Phạm Hải Châu đang chứng tỏ thái độ của mình, ý là anh ta bằng lòng chinh chiến vì Kim Phi, hơn nữa sau khi thành công còn đồng ý rời khỏi đất Ngô.
“Ngươi về nghỉ trước đi, chờ sau khi bình phục rồi hẵng nói tới chuyện khác.” Trương Lương nói.
“Mấy vết thương nhỏ này có đáng là gì, bây giờ ta có thể quay về Bình Giang ngay lập tức!”
Phạm Hải Châu vứt thẳng nạng sang chỗ khác, đang muốn đưa tay xé băng vải.
“Đừng xé, thế sẽ làm bung miệng vết thương đấy!”
Trương Lương vung tay nói: “Nếu ngươi muốn về thật, vậy sáng mai ta phái thuyền đưa ngươi về.”
“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Trương tướng quân!”
Phạm Hải Châu vội vàng hành lễ, sau đó dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy, về phòng khách phía sau nghỉ ngơi.
“Tiên sinh, có cần dặn Lão Đường sắp xếp một đội nhân viên hộ tống giúp Phạm Hải Châu huấn luyện quân Phạm Gia không?” Trương Lương hỏi.
“Đương nhiên là có rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Sau này đội nhân viên hộ tống này sẽ ở lại quân Phạm Gia.”
Kim Phi nghe hiểu ý của Trương Lương.
Cái gọi là giúp huấn luyện quân Phạm Gia, thực ra chính là giám sát quân Phạm Gia.
Lực lượng vũ trang có liên quan trực tiếp đến sự yên bình của xã hội.
Kim Phi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ở quận Giang Bình, đẩy nhanh tiến độ thu phục đất Ngô, nhưng y không muốn bồi dưỡng ra một đám ăn cháo đá bát.
Bây giờ trong lòng Phạm Hải Châu chỉ có suy nghĩ xây dựng lại quân Phạm Gia, không muốn phải chờ thêm một ngày nào nữa.
Ngay từ sáng sớm hôm sau anh ta đã tới chào tạm biệt Kim Phi, ngồi lên thuyền lớn trở về quận Giang Bình.
Mà tin tức của Trương Lương còn nhanh hơn anh ta nhiều, khi Phạm Hải Châu tới bến tàu Ngu Sơn, Hàn Phong đã dẫn theo một đội nhân viên hộ tống chờ ở đó từ sớm.
Nhưng người chờ Phạm Hải Châu, không chỉ có Hàn Phong, ngoài ra còn có một đội khác đang ẩn nấp trên con núi nhỏ cách mấy dặm, đang nhìn ra bến tàu xa xa.
Làng Tây Hà hôm nay có thể gọi là trung tâm tập hợp tất cả những sự kiện quan trọng trong thiên hạ, bất cứ quyết định nào của Kim Phi, đều có thể ảnh hướng đến toàn bộ thế cục Đại Khang.
Cho nên các phiên vương đều bố trí thám tử ở xung quanh làng Tây Hà.
Khi Phạm Hải Châu đến làng Tây Hà, anh ta không hề ngụy trang, cho nên bị rất nhiều thám tử nhìn thấy.
Thám tử của Ngô vương lập tức truyền tin về.
Lúc trước Hàn Phong và Đường Phi là hai người đánh chiếm quận Giang Bình, sau khi Phạm Hải Châu rời khỏi làng Tây Hà, quân sư của Ngô vương không khó để đoán ra tính toán của Kim Phi.
Mặc dù chỉ là đoán, nhưng đám quyền quý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì muốn bóp chết nguy cơ từ trong nôi, Ngô vương lập tức điều một tiểu đội ám sát do một nhóm tử sĩ dẫn dắt, quyết định ám sát Phạm Hải Châu và Hàn Phong!
Bọn sát thủ nằm trên sườn núi, không một chút động tĩnh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh của nhân viên hộ tống càng ngày càng đến gần.
“Giả Tam, ngươi dẫn theo hai người phụ trách giết chết những tên cung thủ hạng nặng của bọn chúng, tuyệt đối không thể để bọn chúng lắp xong cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá!”