“Thổ ty đại nhân xin cứ tự nhiên!” Lạc Lan gật đầu, chồng mấy đồng tiền lên bàn rồi lùi về sau vài bước.
Mã Văn Húc thì đặt tay lên chuôi đao, đứng chắn trước Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn.
Thổ ty cầm tiền đồng nhìn một chút rồi đặt lại lên bàn.
Sau đó hét lớn một tiếng, vung đao chém thật mạnh.
Tiền đồng vỡ đôi, nhưng là vì thổ ty đã lớn tuổi, không khỏe bằng Mã Văn Húc, mặt bàn không có bị chém xuyên qua, hắc đao bị kẹt ở trên mặt bàn.
Nhưng thổ ty đã rất hài lòng, hắn dùng sức rút hắc đao ra và kiểm tra lại lưỡi dao.
Sau khi xác nhận lưỡi đao vẫn không có dấu hiệu bị cong, thổ ty càng thêm vừa lòng.
Nếu cấm quân được trang bị vũ khí thần kỳ như vậy, hiệu quả chiến đấu chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới!
Thổ ty yêu thích không buông tay mà thưởng thức hắc đao: "Thanh đao này bán thế nào?”
“Thổ ty đại nhân, dạng thần binh này được rèn rất phức tạp, mỗi một thanh đều vô cùng quý giá, tin rằng ngài cũng thấy được, ngay cả người của chúng ta cũng có không ít huynh đệ không được chia loại thần binh này, cho nên bình thường chúng ta sẽ không bán ra ngoài.” Lạc Lan lộ vẻ khó xử.
Hắc đao là bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, nhưng không phải của thủy quân, chỉ có một số rất nhỏ thủy thủ được trang bị hắc đao và nỏ cầm tay, thổ ty cũng đã từng nhìn thấy.
Nhưng vì trước đây Lạc Lan đã nói có thể bán được, bây giờ lại nói như vậy, hiển nhiên là muốn nâng giá mà thôi.
Vì thế hắn ngẩng đầu hỏi: “Chưởng quầy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nói thẳng bao nhiêu bạc một thanh là được!”
“Nếu thổ ty đại nhân đã dứt khoát như vậy, ta sẽ nói thẳng,” Lạc Lan nói: “Nếu thổ ty đại nhân thật sự muốn, có thể lấy sợi bông tới trao đổi!”
“Sợi bông?” Thổ ty khẽ nhíu mày.
Trước đó hắn đã phái người đến hỏi mục đích thu mua bông của Mã Văn Húc, nhưng Mã Văn Húc chưa nói, hiện giờ Lạc Lan lại muốn dùng hắc đao để trao đổi bông, điều này làm thổ ty càng thêm tò mò: “Chưởng quầy, có thể hỏi một chút không, các ngươi muốn sợi bông làm gì?”
“Làm quần áo!”
Lạc Lan sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đề nghị đổi hắc đao lấy sợi bông, cũng đã nghĩ tới nên trả lời thế nào.
Làm buôn bán vốn dĩ chính là thật giả lẫn lộn, không thể nói thật ra hết, cũng không thể nói dối hoàn toàn.
Lúc này đây Lạc Lan quyết định ăn ngay nói thật.
Tuy rằng đã nhận được hạt bông, nhưng trồng bông là chuyện của năm sau, nếu thổ ty đồng ý hỗ trợ thu mua bông thì nói không chừng trước tết còn có thể kéo mấy lượt bông trở về, may quần áo bằng vải bông trước cái rét tháng ba lạnh giá.
Mặc dù chắc chắn không đủ cho toàn bộ Đại Khang nhưng ít ra có thể chia cho một bộ phận nhân viên hộ tống, ví dụ như Lưu thiết và Thiết Ngưu trấn thủ ở phương bắc, bọn họ chắc chắn cực kỳ cần có áo bông.
“Làm quần áo?” Thổ ty không khỏi sửng sốt.
“Thổ ty đại nhân có thể chưa đến Đại Khang, không biết mùa đông Đại Khang lạnh đến thế nào, vải bằng sợi bông còn ấm áp hơn so với sợi lau, chúng ta thu sợi bông trở về là muốn làm thành áo bông.” Lạc Lan trả lời.
“Hóa ra là như thế.” thổ ty hiểu ra.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ ràng Lạc Lan bọn họ thu bông chỉ là vì làm quần áo.
Phía trước nhóm Lạc Lan mua hạt bông với quy mô lớn, thổ ty còn tưởng rằng bọn họ định ép lấy dầu, hiện giờ mới biết được phía họ muốn gieo trồng bông rồi làm thành áo bông.
Sợi bông chỉ là thứ bỏ đi ở nước K, nếu có thể đổi thành hắc đao thì cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, thổ ty hỏi: “Vậy các ngươi định trao đổi như thế nào?”
“Hai trăm xe sợi bông, đổi một thanh hắc đao, như thế nào?” Lạc Lan hỏi.
“Chưởng quầy, ngươi biết hai trăm xe có thể kéo bao nhiêu sợi bông không?” Thổ ty nhíu mày.